Cho dù Diệp Cáo và Hà Phạm không biết Ỷ Mộng ở phòng nào, nhưng sau khi từ lan can hậu viện mò lên lầu hai, cũng không khó để nhận ra.
Bởi vì chỉ có gian phòng ở cuối là khí phái nhất.
Cũng chỉ có gian phòng kia sáng đèn.
Chiều hôm đến nhanh và lặng lẽ, cho nên đèn dầu ở hành lang chưa kịp thắp lên, chỉ có gian phòng chữ Ngọ thấp thoáng ánh đèn, những phòng khác đều một màu tối đen.
Từ điểm này có thể thấy được, người trong phòng đang nói chuyện hăng say, không quan tâm đến những chuyện khác.
Diệp Cáo nhìn La Bạch Ái một chút.
La Bạch Ái gật đầu nhỏ giọng nói:
– Là phòng này.
Thế là ba người chia nhau đi đường vòng, lén đến gần cửa sổ phòng chữ Ngọ, lại lặng lẽ tụ tập với nhau, rỉ tai ra dấu, trao đổi ý kiến.
Ánh đèn trong phòng đang lắc lư, trong chiều hôm đèn đóm giống như trải một lớp ánh sáng vàng qua khe hở.
Bên trong có tiếng vang khe khẽ, nhưng mơ hồ không giống như tiếng nói chuyện.
Diệp Cáo áp tai lên tường, nghe ngóng một hồi.
Hà Phạm vội ra dấu với hắn.
(Nghe được gì rồi?)
(Không có.)
Diệp Cáo ra dấu lại.
Hà Phạm không tin, đổi vị trí, đến gần cửa sổ lắng nghe.
Lần này là La Bạch Ái nháy mắt ra hiệu với hắn.
(Có nghe được không?)
(Không nghe được.)
Vẻ mặt Hà Phạm phiền não.
La Bạch Ái ngoắc ngoắc tay trái, tay phải chỉ chỉ vào mình.
(Để ta tới!)
Không nghe được, vậy thì dùng mắt nhìn, càng trực tiếp hơn.
Hắn dùng đầu ngón trỏ chấm một chút nước miếng, sau đó nhấn một cái vào giấy dán cửa sổ, mở ra một lỗ nhỏ, ánh sáng vàng lại từ trong lỗ thủng tràn ra.
La Bạch Ái dùng một con mắt nhìn vào bên trong.
Kết quả hắn vừa nhìn, miệng liền há ra, không khép lại được, mắt cũng dán sát vào lỗ, không xoay chuyển được.
Diệp Cáo, Hà Phạm đưa mắt nhìn nhau.
(Hắn thấy cái gì?)
(Tại sao lại kinh ngạc như vậy?)
(Ai biết!)
Diệp Cáo liền vỗ vỗ sau vai La Bạch Ái.
La Bạch Ái vẫn không để ý, rùng mình một cái, sau đó chớp chớp mắt, lại dùng hết thị lực nhìn vào trong phòng… giống như hắn không tin những gì nhìn thấy vừa rồi.
Hắn đờ ra ở đó, mắt giống như bị kẹt trong lỗ tròn, thần trí giống như bị đông cứng, cả người cũng giống như bị nam châm hút lấy.
Diệp Cáo không nhịn được khẽ kéo hắn một cái.
La Bạch Ái vẫn không cử động, giống như đã bị quỷ mê hoặc.
Diệp Cáo và Hà Phạm trao đổi ánh mắt một cái, hai người lập tức động thủ, cường hành kéo La Bạch Ái đi.
Chỉ thấy La Bạch Ái vẫn trợn mắt há mồm, ngơ ngác nhìn về cửa sổ, cùng với ánh sáng lộ ra từ trong lỗ thủng.
Hắn thấy thứ gì?
Hà Phạm không hiểu.
Hắn cũng đến gần, nhìn vào trong lỗ thủng thăm dò.
Hắn muốn xem thử nguyên do.
Hắn vừa nhìn, trước tiên là phun một cái, sau đó trên mặt xuất hiện một loại thần sắc kỳ dị, vẫn tiếp tục nhìn.
Nhìn như vậy, hắn cũng đờ người, giống như bị người ta ra tay điểm huyệt đạo.
Hắn nửa ngồi nửa đứng trước lỗ hổng, há hốc mồm, giống như một pho tượng đất.
Diệp Cáo khoa tay múa chân với hắn, hắn cũng không nhìn thấy.
Diệp Cáo chỉ sợ hắn cũng trúng phải cạm bẫy của người khác, liền đưa tay kéo hắn sang một bên.
Chân của Hà Phạm giống như đạp trúng đinh dính cứng ở đó, Diệp Cáo muốn kéo hắn ra cũng phải tốn một chút sức lực.
Hà Phạm bị kéo sang một bên, cũng trừng cặp mắt nhỏ đờ ra ở đó, thần sắc gần giống với La Bạch Ái.
Trong lòng Diệp Cáo nghi hoặc, hắn cũng không tin tà ma.
Hắn lập tức đưa mắt đến lỗ tròn bị ngón tay đâm thủng, xem thử Tôn Ỷ Mộng và Trình Kiếm Bình rốt cuộc đang giở trò gì.
Hắn vừa nhìn, lại không thấy gì cả.
Không có gì.
Ít nhất không có gì quá khác thường.
Bên trong phòng, trên bàn có một bình rượu, hai cái ly, một ngọn đèn, còn có ba đĩa thức ăn nhắm rượu.
Đèn đóm hơi lắc lư.
Tủ quần áo lớn cổ xưa, giường có màn che, gương trang điểm trong vắt, trên bục có một chút son phấn nghiên mực…
Không có gì khác thường.
Diệp Cáo lại tập trung tinh thần nhìn một chút, phát giác có hai chuyện kỳ quái.
Một là dưới đất có một bồn tắm.
Bên cạnh bồn tắm còn treo một chiếc khăn lông.
Khăn lông còn ướt nhẹp.
Dưới đất còn dính nước, may mắn là nước chứ không phải máu.
Bên cạnh bồn tắm có nước đọng, đương nhiên không khác thường, nhưng kỳ quái là bồn tắm nên ở trong phòng tắm, phòng chữ Thần trên lầu chính là nơi tắm rửa, bồn tắm và đồ dùng tắm gội không nên xuất hiện trong phòng này.
Có lẽ Ỷ Mộng chợt nổi hứng thú, muốn tắm cho sạch sẽ? Hoặc là nàng mang bồn tắm và đồ dùng tắm gội đến đây, muốn chà lưng xoa bóp cho thủ hạ trung thành đã lâu không gặp của nàng? Chuyện này cũng không khác thường.
Nhưng càng kỳ quái không phải thứ tồn tại, mà là thứ không tồn tại trong phòng. Trong phòng có đèn, có rượu, có đũa, thậm chí có bồn gỗ, khăn tắm và áo choàng tắm, nhưng lại không có người, không có ai ở trong phòng.
Ỷ Mộng, Kiếm Bình đã đi đâu?
Đèn có, rượu có, đũa có, thức ăn có, sao người lại không có?
Nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Cáo mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn không hiểu.
Chỉ là Huyết Phù Bình và Tôn lão bản không ở trong phòng, sao Tiểu Nhị và tiểu tử họ La lại chấn động như vậy?
Hắn quay đầu, chỉ thấy Hà Phạm, La Bạch Ái vẫn một người ngơ ngác kinh ngạc, một người khóe mắt muốn nứt, không nhịn được hỏi:
– Các ngươi nhìn thấy cái gì?
Hà Phạm ôm lấy cổ họng của mình, há miệng thở gấp, nhất thời nói không nên lời.
La Bạch Ái lại khá hơn một chút, hỏi lại:
– Chẳng lẽ ngươi không thấy sao?
Diệp Cáo lắc đầu nói:
– Ta không thấy gì cả.
– Không thấy?
La Bạch Ái nửa tin nửa ngờ:
– Ngươi không phát hiện được gì sao?
– Ta có phát hiện.
Diệp Cáo thành thật nói:
– Tôn lão bản và Trình Kiếm Bình, hai người đều không ở trong phòng.
Sau khi nghe được câu này, La Bạch Ái mới giống như định thần lại một chút, Hà Phạm cũng không thở gấp như trước nữa.
La Bạch Ái nuốt nước miếng hỏi:
– Ngươi nói gì?
Diệp Cáo thầm nghĩ: “Hóa ra hai tên này đều gặp quỷ! Thật là chân trời nơi nào không thấy quỷ, nhìn quanh trong phòng một chút cũng gặp quỷ rồi!”
Lập tức lặp lại một câu:
– Trong phòng không có người.
Hắn bổ sung một câu:
– Không có một ai.
Môi của La Bạch Ái khẽ mấp máy, một lúc sau mới hỏi:
– Chỉ như vậy thôi?
Diệp Cáo xòe tay buông thõng:
– Chỉ như vậy.
La Bạch Ái cẩn thận hỏi lại một câu:
– Không có gì khác?
Diệp Cáo đã không kiên nhẫn:
– Không có gì khác.
Đột nhiên, La Bạch Ái lấy can đảm xáp đến gần cái lỗ do hắn vừa đâm ra, lại đưa mắt nhìn.