Trương Thiết Thiết đang nghe Ngôn Ninh Ninh và Lý Tinh Tinh thuật lại tình hình vừa rồi Kiếm Bình xuất hiện, thần sắc rất nghiêm túc, giống như có rất nhiều ý kiến nhưng muốn nói lại thôi, cho nên rất khó chịu vì La Bạch Ái và Diệp Cáo, Hà Phạm cao giọng bàn luận, thậm chí có thể nói là đã chọc giận nàng.
La Bạch Ái đang lớn tiếng nói:
– Ta không giống các người. Làm việc trong nhà trọ có Ỷ Mộng lão bản nuôi, ít nhất làm tốt việc ở đây sẽ không lo ăn, không lo mặc, càng không lo ở. Trên thực tế, đại lão bản là người của Thần Thương hội đại gia tộc xa tận đông bắc, vận chuyển buôn bán, lớn đến mức khiến người người hâm mộ, ngân lượng không bao giờ thiếu, sắt thép càng nhiều đến thừa mứa. Còn về những người đến nhà trọ xử án, nếu không phải danh bổ trong kinh thì cũng là quan to trong huyện, với bổng lộc của hình bộ, cho dù thanh liêm không tham tiền chắc chắn cũng không nghèo hèn. Không giống như thiếu hiệp La ta, thanh liêm thanh bạch, trong trấn không trả nổi lương cho ta, hành tẩu trên giang hồ, muốn sống qua ngày đành phải dựa vào chính mình. Bản thân dựa vào cái gì?
Hà Phạm hỏi:
– Dựa vào cái gì?
– Đúng.
Diệp Cáo cũng phụ họa hỏi:
– Dựa vào cái gì?
– Ta dựa vào bản lĩnh của mình.
La Bạch Ái chẳng hề để ý, tự đại hơn nữa còn tự thương xót nói:
– Ta tin vào bản thân mình.
Trong lòng Diệp Cáo thầm mắng “nói nhảm”, nhưng cũng không có cách nào, chỉ đành giục hắn phát huy tiếp, bèn không cao hứng hỏi:
– Vậy sở trường của ngươi là gì? Không phải chặn đường cướp của để sống đấy chứ?
– Ta? Đánh cướp?
La Bạch Ái nói như thật:
– Đừng làm hoen ố tiếng tăm danh dự của Hồ Điệp Uyên Ương phái ta! Sở trường tuyệt học của ta rất nhiều.
Nhiệm vụ của Hà Phạm cũng là giúp hắn nói tiếp, thấy hắn cố làm ra vẻ, đành phải gắng gượng hỏi:
– Đó là tuyệt học gì? Có thể dạy chúng ta không, ngày khác lỡ may công tử đuổi chúng ta ra khỏi nhà, cũng có thể kiếm được cơm ăn!
– Tuyệt học của ta nhiều lắm.
La Bạch Ái vênh váo tự đắc, dứt khoát mượn gió căng hết buồm:
– Ta biết thuyết thư, chặt củi, còn biết tính toán, may mặc. Hơn nữa đừng thấy ta đường đường là nam tử hán đại trượng phu, thêu thùa, may vá không thứ gì ta không tinh thông. Ta còn ca hát rất hay, người ta là dư âm quanh quẩn ba ngày, ta vừa mở miệng vàng thì có thể quanh quẩn bên tai trong lòng phụ nữ nhà lành, thật lâu không rời. Ngươi đừng chê cười, có một phụ nữ họ Lương sinh trưởng tại Thái Bình môn, vì giọng oanh vàng của ta mà si mê quấn quýt ba năm lẻ tám tháng…
Nói đến giọng ca của hắn, đang lúc say sưa, chợt nghe tiếng cười khúc khích.
Nghe tiếng nhìn lại, nguyên lai là Đỗ Tiểu Nguyệt.
Hóa ra Đỗ Tiểu Nguyệt nhớ lại tiếng hát của hắn khi đang tắm, không nhịn được cười lên, thấy người khác phát hiện liền cúi đầu xuống, gương mặt ửng đỏ, cổ ngọc gập xuống trước ngực, khiến người ta thương tiếc.
La Bạch Ái bị nàng cười như vậy, không nhịn được hơi ngượng ngùng. Chợt nhớ tới một chuyện vừa rồi hắn nhìn thấy, một lúc sau mới quay lại chủ đề:
– Thực ra, việc mà ta giỏi nhất là nấu cơm, xào rau.
Hắn càng nói càng phấn chấn:
– Sở trường của ta là xào nhanh nóng hổi, chậc chậc chậc, đúng là tư vị vô cùng! Ta chạy khắp đại giang nam bắc, không biết đã từng làm đại sư phụ của bao nhiêu danh lâu tiệm lớn, các thực khách đều thích thưởng thức tay nghề của ta. Nhưng con người ta chí hướng cao rộng, không thích nhốt mình một nơi, cho nên dù được hoan nghênh đến đâu cũng không ở lại lâu. Ta vừa rời đi, tiệm cơm kia, quán ăn kia, cửa hàng kia nhất thời vắng vẻ, thậm chí đóng cả cửa tiệm, thu dọn cửa hàng.
Nghe vậy, mọi người cũng thật sự cảm thấy đói bụng. Hà Phạm sốt ruột nói:
– Ngươi đừng nói nữa, bây giờ ta cũng đói đến phát hoảng rồi.
La Bạch Ái lập tức đồng ý, hơn nữa còn rất đồng ý:
– Đã bao lâu chúng ta chưa có thứ gì vào bụng? Vừa rồi còn nói, từ khi đại bổ đầu lên núi chúng ta chưa dùng một chút thức ăn nào.
Lần này Diệp Cáo vô cùng đồng ý, hơn nữa còn chân thành đồng ý, do đó đề nghị:
– Không bằng như vậy, ngươi nói mình có thể nấu ăn ngon, không bằng biểu diễn cho chúng ta xem một chút!
La Bạch Ái cười “hà hà hà hà” nói:
– Được thôi… cũng không biết nhà bếp còn rau thịt gì hay không.
Ngôn Ninh Ninh cũng đói bụng, liền nói:
– Có, đều còn lại một ít.
Lý Tinh Tinh cũng thông thạo nấu nướng, muốn xuống bếp giúp đỡ, nhưng lại lo lắng nói:
– Không được, Mộng thư bảo chúng ta canh giữ ở đây…
Nhớ tới cảnh tượng Hồ Kiêu chết thảm trong nhà bếp, Lý Tinh Tinh không kìm được rùng mình một cái.
La Bạch Ái vội phất tay nói:
– Mấy chuyện vặt vãnh như nấu ăn này, không cần làm phiền các người… huống hồ ta cũng sợ các người học lén tuyệt kỹ của ta. Nhưng một mình ta vừa nấu vừa xào vừa chưng vừa hơ, chỉ sợ làm không kịp…
Hà Phạm nói:
– Ta tới giúp ngươi!
Diệp Cáo nói ngay:
– Ta cũng đi!
La Bạch Ái vui vẻ nói:
– Tốt, vậy thì hai người các ngươi.
Thế là quyết định như vậy.
Một người ra ngoài múc nước.
Một người vào trong nấu ăn.
Bọn họ đều đang chờ La Bạch Ái nấu ăn, nấu cơm cho mọi người ăn.
Bởi vì mọi người đều đói bụng.
Dù sao mọi người đều không muốn cô đơn một mình, cũng không muốn xuống bếp, càng không muốn rời khỏi đội ngũ.
Giống như mọi người ở cùng nhau sẽ an toàn hơn, giống như quỷ cũng sợ nơi nhân khí thịnh vượng.
Một con quỷ có thể dọa chết một người, nhưng một đám người cũng có thể dọa chạy một con quỷ.
Dù sao trong suy nghĩ của bọn họ, tiểu tử La Bạch Ái kia giữ lại vô dụng, đuổi đi thì tiếc, không bằng vừa lúc tuyển hắn đến nấu ăn, như vậy vui vẻ tiện lợi, còn hơn ở nơi này quấy rối.
Thứ duy nhất khiến người ta khó hiểu, đó là vừa rồi rõ ràng ba người Diệp Cáo, Hà Phạm, La Bạch Ái còn nhìn nhau không thuận mắt, hiện giờ lại hợp tác khắng khít, có người múc nước, có người vo gạo, có người nấu ăn, lại tích cực hăng hái, đoàn kết hài hòa, có lẽ là do trẻ con ngây thơ, không đến mức thù hằn không quên.
Hơn nữa quả thật không ai chú ý đến điểm này.
Bọn họ càng không lưu ý đến, những người múc nước bên ngoài, hái rau trong vườn, nhóm lửa trong bếp, lúc này đều đã đến sân sau, lại từ sân sau lẻn vào chuồng ngựa, từ chuồng ngựa bò lên lầu hai, đang đến gần nơi Ỷ Mộng tiếp khách.
Lúc này sắc trời đã dần tối.
Có lẽ còn chưa vào đêm nhanh như vậy, nhưng chiều hôm tới rất nhanh, rất đột ngột.
Nghe nói tại thời kỳ “viên hầu nguyệt”, khí hậu nơi này biến hóa vô thường, trời có hiện tượng khác thường.
Trời vừa tối đi, ánh nắng cũng không phòng thủ được, liên tiếp bại lui, nhanh như thủy triều rút, cùng với tiếng vượn kêu thê lương, khiến Cổ Nham quan biến thành một thế giới lờ mờ.
Sau đó trăng từ từ dâng lên, rất lớn, rất tròn.
Ngoại trừ màu xanh trắng, ánh trăng còn mang theo màu đỏ, giống như một trận sương đỏ rơi lêи đỉиɦ Nghi Thần, khiến người ta cảm thấy bao trùm một bầu không khí quái dị, nghi ngờ đám quỷ tụ tập giữa núi non.
Trong sự nghi thần nghi quỷ, im hơi lặng tiếng, từng bước kinh tâm, ba thiếu hiệp La Bạch Ái, Diệp Cáo, Hà Phạm từ sân sau leo lên nhà trọ, lén đến gần phòng của Ỷ Mộng.