La Bạch Ái thấy mọi người nhìn chăm chú, liền cố ý nói nhảm mấy câu với Diệp Cáo, Hà Phạm:
– Hỏng rồi!
Diệp Cáo, Hà Phạm đều giật mình một cái, cùng hỏi:
– Chuyện gì?
La Bạch Ái giả vờ như thật:
– Đói bụng!
Hà Phạm, Diệp Cáo đều thở phào một hơi. Lý Tinh Tinh, Ngôn Ninh Ninh đang bắt đầu chú ý nhất cử nhất động của bọn họ cũng “xì” một tiếng.
Nhưng nói thật ra, mọi người đích xác đều hơi đói bụng.
La Bạch Ái tuy cố ý nói cho chung quanh nghe, giảm bớt sự chú ý của người khác, nhưng hắn cũng nói lời thật lòng. Vào buổi trưa trước khi đám người Vô Tình, Nhϊếp Thanh, Tập Mai Hồng lên núi, mọi người đã ăn một bữa cháo loãng bánh bao, rau dại bánh trái, nhưng lúc này đã qua hơn hai canh giờ, trời đã bắt đầu tối. Thật sự ở trong núi trời tối rất nhanh, nhiệt độ cũng giảm xuống rất nhanh, ngay cả đói bụng cũng đến rất nhanh, nhất là ở trong núi này.
Hà Phạm lại thích ăn:
– Nói thật lòng, ta cũng hơi đói bụng.
Diệp Cáo híp đôi mắt trâu, hỏi ngược lại:
– Ngươi nói chuyện có phải thích làm ra vẻ huyền bí, có việc hay không đều nói là “hỏng rồi”?
– Thực ra trước giờ ta không cố làm ra vẻ huyền bí, cũng không lừa gạt người khác, chỉ là nói chuyện hơi khoa trương mà thôi.
La Bạch Ái nghiêm túc đính chính:
– Trước kia ta ở trong Uyên Ương Hồ Điệp phái, chơi thân với đám sư huynh đệ tỷ muội đồng môn, một khi có người nói là “hỏng rồi”, những người khác đều đồng loạt nói tiếp “đói bụng”, hoặc là “buồn ngủ”. Làm thế để nhắc nhở sư phụ, chúng ta đói bụng rồi, cũng mệt mỏi rồi, đừng luyện công nữa. Đây là một sự hiểu ngầm, cũng là một loại kháng nghị.
Hà Phạm hiểu ra:
– Ta biết rồi, La tiểu ca không nói láo, chỉ là huênh hoang mà thôi. Có điều tại sao thỉnh thoảng ngươi lại gọi một người là “một túi”, một con mèo lại nói thành “một bình mèo”? Rõ ràng là một đao chém tới, ngươi lại nói thành tám đao chém tới. Một câu “tám đời không liền một mạch”, ngươi có thể nói thành “mười ba đời không liền sáu mạch”… là nguyên nhân gì?
La Bạch Ái ngẩn ra, gãi gãi đầu nói:
– Ta có nói những lời này với các ngươi sao? Đó nhất định là đang nổi nóng rồi.
Nhưng hắn vẫn thành khẩn trả lời:
– Trước kia ta và Vương Tiểu Thạch từng cùng nhau chạy trốn một thời gian, nhiều lần bị truy sát, mai phục, đánh lén. Ta dốc sức giữ gìn chính nghĩa, chém ác trừ gian, ngăn cản cường địch, xả thân cứu người, sau đó bất hạnh bị ám toán. Mặc dù cuối cùng khỏe lại, nhưng không biết vì sao, thỉnh thoảng con số nói ra khỏi miệng lại khác với trong suy nghĩ. Mà phàm liên quan đến lượng từ, chẳng hạn như cái, loại, cây, túi, chiếc, cuộn… có lúc sẽ lẫn lộn, cho nên chuyện nói nhầm giống như một “cái” sói, một “cành” mặt trời, một “mảnh” lan quân tử… thường sẽ xuất hiện.
– Thật sao?
Hà Phạm tấm tắc lấy làm kỳ:
– Nhưng bây giờ ngươi lại nói rất rõ ràng, không hề đảo điên rối loạn.
– Ta cũng không phải thường như vậy.
La Bạch Ái cười khổ nói:
– Chỉ khi vết thương cũ tái phát, ta mới nói chuyện lộn xộn.
Hà Phạm thật có vẻ quan tâm, cũng có vẻ lo lắng:
– Nếu quả thật là bệnh, hoặc độc tố chưa tiêu, vẫn nên tìm một đại phu trị tận gốc thì tốt hơn.
– Bệnh này của ta cũng có một mặt tốt.
La Bạch Ái lại có vẻ không chịu nổi sự đồng tình của hắn:
– Một khi phát tác, có lúc công lực giảm mạnh, có lúc lại thần công bộc phát, giống như trời giúp… hơn nữa tính ra vẫn là công lực gia tăng nhiều hơn. Thường thường người ta đánh một chiêu, ta đã có thể đánh ra chiêu tiếp theo, đúng là thiên tài. Có điều chỉ cần thương thế này giảm xuống, ta lại trở về nguyên hình, sẽ không nói lung tung, cũng không phát công lộn xộn.
Một hồi tán gẫu này, lại khiến đám người Lý Tinh Tinh, Ngôn Ninh Ninh vốn lưu ý động tĩnh không còn nhìn chăm chú vào bọn họ nữa.
Các nàng cũng đang nói chuyện.
Xem ra đám người Đỗ Tiểu Nguyệt, Ngôn Ninh Ninh, Thiết Bố Sam, Lý Tinh Tinh cũng đang bí mật thương nghị.
Trong nhà trọ, mỗi người dường như đều có bí mật.
Con người đều có bí mật, thậm chí có thể nói, một người hoàn toàn không có bí mật có lẽ cũng không thể xem là một người hoàn chỉnh.
Nhưng người trong nhà trọ Ỷ Mộng này dường như bí mật rất nhiều, hơn nữa còn bí mật đến mức vô cùng cơ mật.
Thừa lúc mọi người không chú ý, La Bạch Ái lặng lẽ và nhanh chóng thúc giục Hà Phạm, Diệp Cáo:
– Lúc này không lên, còn đợi khi nào!
– Ngươi lên đi!
Hà Phạm lắc đầu:
– Ta không lên.
La Bạch Ái tương đối có thiện cảm với Hà Phạm, nghe Hà Phạm nói không lên lầu, hắn cảm thấy hơi thất vọng, liền hỏi:
– Ngươi sợ sao?
– Không phải sợ.
Hà Phạm nghiêm túc đính chính:
– Là công tử dặn dò, bảo chúng ta bất kể thế nào cũng phải chiếu cố Dư ca ca và Ngư thúc thúc bị thương trúng độc. Chúng ta không thể rời đi… lỡ may xảy ra chuyện, làm sao đối mặt với Ngư thúc và Dư ca? Càng không thể phụ giao phó của công tử.
La Bạch Ái nghe vậy liền thở dài một tiếng.
Diệp Cáo giễu cợt hỏi:
– Thế nào rồi? Lại nghĩ tới vị mỹ nữ gian xảo kia của ngươi? Hay là vị tình nhân trong mộng say rượu phía trên?
La Bạch Ái lại trả lời rất thẳng thắn:
– Đều không phải.
Hắn lại giống như tán thưởng Diệp Cáo luôn tỏ ra cứng rắn, hình dung về hai nữ tử mà hắn ngưỡng mộ trong lòng, cho nên cũng nói thật:
– Ta cảm khái công tử nhà ngươi thật có biện pháp, khiến các ngươi một lòng cống hiến cho y.
Hà Phạm nghe vậy, rất nghiêm túc nói:
– Ngươi cũng không cần cảm thán. Một người muốn người khác chân tâm với hắn, trước tiên phải bỏ ra chân tình. Công tử chân tình chân nghĩa với chúng ta, nếu chúng ta còn có một chút hư tình giả ý, vậy còn là người sao!
– Cũng phải, chỉ chân tình mới có thể đổi lấy chân ý.
La Bạch Ái đành nói:
– Vậy là các ngươi không đi lên rồi.
Hà Phạm nói:
– Trừ khi Ngư thúc, Dư ca khỏi bệnh.
La Bạch Ái lắc đầu, thầm nghĩ: “Bọn họ không chết đã xem như mạng lớn rồi! Nhất thời làm sao khỏe lại hoàn toàn! Chỉ sợ thần tiên cũng không làm được.”
Do đó liền nói:
– Vậy ta đành phải xông vào đầm rồng rồi.
Thực ra hắn đương nhiên không sợ đi lên.
Hắn thân cận Ỷ Mộng, chỉ sợ còn không kịp.
Ngay cả với Kiếm Bình, hắn cũng có thiện cảm.
Hắn vốn thích nữ nhân, phàm là nữ nhân xinh đẹp thì hắn đều thích.
Kiếm Bình cũng coi như xinh đẹp, nàng là loại nữ nhân cho dù đứng trong đám nam nhân đang tranh cãi, mọi người cũng sẽ lập tức hiền hoà.
Nhưng Ỷ Mộng là loại nữ nhân cho dù ngồi trong đám nữ nhân xinh đẹp, ánh mắt mọi người đều sẽ tập trung lên người nàng, giống như đang có một giấc mộng đẹp không muốn tỉnh lại, bất kể nam hay nữ đều như nhau.
La Bạch Ái đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Hắn chỉ sợ gặp quỷ.
Hắn muốn gặp người đẹp, nhưng không muốn gặp quỷ.
Huống hồ hắn còn muốn tìm người cùng chịu oan ức.
Lỡ may bị Ỷ Mộng phát hiện, trách cứ, còn có Diệp Cáo, Hà Phạm chịu chung. Dù sao bọn họ cũng là khách, lại không phải người trưởng thành, có lẽ sẽ chừa lại một chút đường lui.
Hắn sợ nhất là Ỷ Mộng nổi cơn tàn nhẫn, sẽ trục xuất hắn ra khỏi nhà trọ.
Nơi này núi non hoang vu, bóng quỷ khắp nơi, hắn không muốn một mình xuống núi… Nếu thật sự phải gặp quỷ, thà rằng cùng với một đám người “gặp” chung, như vậy nhân khí cũng thịnh vượng hơn một chút.
Huống hồ hắn trước không từ bỏ Ỷ Mộng, sau không từ bỏ Mai Hồng.
Hơn nữa hắn thích kết giao bằng hữu.
Thấy sắc quên nghĩa tuy là chuyện bình thường, nhưng hắn thì đã trọng sắc, cũng trọng bạn, tốt nhất là tài sắc thu hết, lợi nghĩa bao đồng.
Hắn không giống như đám người Diệp Cáo, Hà Phạm, có một quý nhân chiếu cố. Từ khi hắn rời khỏi sư môn, chưa từng gặp người nào “chiếu cố” hắn, ngay cả đồng môn, sư phụ phần lớn cũng cần hắn chiếu cố. May mắn gặp được Vương Tiểu Thạch, đã trợ giúp hắn không ít, nghĩ đến lại không tránh khỏi thương cảm. Nhưng nói lại, có người che chở thì cũng phải cúi đầu nghe lệnh người đó.
Thiếu hiệp La hắn lại tự do tự tại.
Nghĩ đến đây, cặp mắt sáng hơi say của Ỷ Mộng làm say lòng người giống như hiện ra trước mắt, hứng thú nổi lên, sắc tâm nổi dậy, hắn vỗ ngực nói:
– Bây giờ ta đi lên, các ngươi cứ chờ ta tra ra chân tướng trở lại!
Hà Phạm ngượng ngùng cười, đi qua chăm sóc Tiểu Dư.
Diệp Cáo chỉ bỏ lại một câu:
– Ngươi gặp bất trắc cứ hô to cứu mạng là được, như vậy chúng ta có thể danh chính ngôn thuận xông lên cứu ngươi!
La Bạch Ái hừ lạnh một tiếng, từng bước đi lên cầu thang. Mới đi được mấy bước, chợt nghe phía trên có người trầm giọng quát lên:
– Ngươi đi đâu? Muốn làm gì?
Nguyên lai là Trương Thiết Thiết vừa lúc đi xuống, thân thể to lớn theo ánh tà dương che phủ hơn nửa khuôn mặt La Bạch Ái.
Trong lòng La Bạch Ái vốn cũng đang thắc mắc, vì sao Trương Thiết Thiết đi tìm Hà Văn Điền chuẩn bị nước tắm cả buổi cũng không trở lại, nhưng lúc này hắn đang muốn lên lầu thăm dò, lại hi vọng ngàn vạn lần đừng gặp phải ôn thần này. Không ngờ Trương đại mụ lưỡi to lại “hiện thân” ngay lúc này, La Bạch Ái không nhịn được thầm hô xui xẻo.
Nhân sinh vốn là như vậy, người muốn gặp thì không gặp được, người không nên gặp thì lại toàn chạm mặt nhau.