Tứ Đại Danh Bộ Đấu Cương Thi: Quỷ Môn Quan

Chương 2: Nó đã đi vào rồi

Người nói chuyện là Đỗ Tiểu Nguyệt.

Mọi người không ngờ nàng vừa mở miệng lại nói những lời như vậy.

Trong lòng mọi người không thể không thừa nhận, nếu như có quỷ, lúc mọi người đang thảo luận về nó thì nó đã đi vào, giống như cùng quỷ thảo luận về quỷ, đây là chuyện đáng sợ nhất.

Huống hồ Tiểu Nguyệt còn đưa ra một khả năng khác, đó là mình đã biến thành quỷ, nhưng vẫn không biết mình là quỷ.

Sắc mặt mọi người đều hơi xanh xao.

Bên ngoài vượn kêu từng hồi, âm thanh bi thảm.

La Bạch Ái vẫn là người đầu tiên cười ha hả:

– May mắn Nhϊếp Thanh quỷ kia không có ở đây.

Nhưng mọi người lại không cười.

Mọi người đều đang nhìn hắn.

Không, là nhìn cặp mắt của hắn.

Nhất là Trương Thiết Thiết, Ngôn Ninh Ninh, Lý Tinh Tinh, còn có Diệp Cáo và Hà Phạm.

Bọn họ nhìn hắn, nhìn không chớp mắt.

Có người há miệng, có người líu lưỡi, có người đưa mắt nhìn nhau, tóm lại dáng vẻ đều rất kinh ngạc.

La Bạch Ái chỉ cảm thấy da đầu phát nổ, trong lòng phát lạnh.

Chẳng lẽ là, hai mắt của mình…

Chỉ thấy Diệp Cáo gật đầu với hắn, trong mắt tràn đầy đồng tình.

Lại thấy Trương Thiết Thiết lắc đầu với hắn, trên mặt hiện lên sát khí.

Hắn vội vàng nhìn qua Hà Phạm.

Hà Phạm lại cúi đầu, không dám nhìn hắn.

Ít nhất là không dám nhìn vào hai mắt hắn.

Trong lòng hắn gấp gáp, liền đưa mắt tìm kiếm Đỗ Tiểu Nguyệt.

Đỗ Tiểu Nguyệt lại dùng chăn che khuôn mặt.

Chợt nghe Ngôn Ninh Ninh nghiêm túc nói từng chữ từng câu:

– Đúng vậy, nó đã đi vào rồi, nó đã nhập vào…

La Bạch Ái chỉ cảm thấy hai chân cũng bắt đầu nhũn ra.

Ngay lúc này chợt nghe một tiếng “phù”.

Lý Tinh Tinh vẫn luôn cắn môi dưới, lúc này không nhịn được, không nén được nữa, bật cười một tiếng.

Nàng vừa cười, mọi người cũng không kìm được nữa, nhao nhao chỉ vào La Bạch Ái, có người giậm chân, có người ôm bụng, không ngừng cười lớn.

– Ha ha ha ha ha…

– Ngươi xem hắn, sợ thành cái gì kìa!

– Hắn cho rằng mình thật sự biến thành quỷ rồi!

– Không, hắn là nhìn thấy quỷ rồi!

– Hắn sợ quỷ như vậy, lại cả gan đề nghị mọi người nói về quỷ!

– Nếu không phải Tinh Tinh không nhịn được cười lên, ta thấy hắn sẽ sợ đến ướt cả quần rồi!

Giận dữ lại khiến La Bạch Ái đỏ mặt lên.

Hóa ra là bị người ta trêu đùa!

Hắn quyết tâm phải làm vài chuyện to gan, để mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa, không dám xem thường hắn nữa. Vì chuyện này, hắn thậm chí không tiếc đi bắt một con quỷ về diễu võ dương oai.

Nhưng hiện giờ hắn lại xấu hổ đến mức không biết chui vào đâu.

.

– Quỷ dọa người, thông thường chỉ có mấy phương thức.

Lần này lại là Đỗ Tiểu Nguyệt giải vây cho hắn:

– Vừa rồi La tiểu ca nói đúng, nếu có thể liệt kê phương pháp quỷ ẩn hiện, sẽ có thể phòng trước khỏi họa, hơn nữa giảm bớt kinh hãi.

Khuôn mặt La Bạch Ái đỏ bừng, lần này là vì cảm kích.

– Quỷ dọa người, là vì chúng ta là người, còn nó là quỷ. Người tin rằng sau khi chết mới biến thành quỷ, hơn nữa chết càng thảm, càng oan mới biến thành oan hồn, ác quỷ. Về tâm lý, người không muốn chết, hoàn toàn không biết về thế giới sau khi chết, cho nên càng không muốn gặp quỷ, bởi vì gặp quỷ giống như đã cận kề cái chết vậy. Người đều sợ chết, đây là một trong những nguyên nhân sợ quỷ.

Người nói chuyện lại là Tiểu Dư.

Hóa ra hắn đã tỉnh lại, đang khôi phục rất nhanh.

Một khi hắn có thể phục hồi, chắc chắn sẽ có thêm trợ thủ mạnh canh giữ nhà trọ, vì vậy mọi người đều rất cao hứng.

– Quỷ dọa người, là vì hình dáng của nó khủng bố, hơn nữa người hoàn toàn không biết làm thế nào đối phó với nó. Tựa như nó có pháp lực vô biên, thủ đoạn kỳ dị. Không giống như người, dù võ công có cao cũng phải theo đường lối. Bởi vì chúng ta không biết quỷ sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó với mình, cho nên mới đặc biệt sợ nó… Đối với những thứ chúng ta không biết, bởi vì xa lạ, khó hiểu nên cảm thấy sợ hãi.

Lần này người nói chuyện là Lão Ngư.

Lão cũng đang khôi phục lại.

Lão giống như đang so với Tiểu Dư xem ai hồi phục nhanh hơn.

Có hai người bọn họ ở đây, đội hình phòng thủ nhà trọ dĩ nhiên càng mạnh.

– Ta thấy, sở dĩ quỷ đáng sợ, là vì nó đột nhiên mà đến, đột nhiên mà đi, cũng vì nó xuất quỷ nhập thần giống như tên gọi, xuất hiện một cách bất ngờ. Chúng ta không cách nào chuẩn bị tâm lý tốt, cho nên đột nhiên gặp phải thứ đáng sợ, khó tránh khỏi bị nó hù dọa…

Lời này là do Ngôn Ninh Ninh nói.

Trong đám nữ tử này, nàng chắc chắn là người có suy nghĩ rõ ràng bình tĩnh nhất, nhưng lại không có sự mạnh mẽ dứt khoát, khí thế ác liệt như Trương Thiết Thiết.

Lúc này La Bạch Ái đã khôi phục lại, vừa rồi bị đùa giỡn, dù thế nào cũng phải kiếm về một chút mặt mũi:

– Ta nói này, quỷ sở dĩ đáng sợ, không ngoài ba điểm mà các người nói. Cho nên, chỉ cần chúng ta một không sợ chết, hai không sợ nó xấu, ba tùy thời chuẩn bị gặp nó… vậy thì không có gì đáng sợ nữa, đúng không?

Không ai phản ứng.

Mọi người đều nhìn hắn, như cười mà không cười.

Lần này La Bạch Ái không bị lừa gạt:

– Nhìn ta làm gì? Lại dọa ta sao? Bản thiếu hiệp đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, mặc kệ nó là quỷ mắt xanh, quỷ treo cổ, quỷ đòi mạng, quỷ nghiến răng, quỷ không đầu, quỷ lưỡi dài, quỷ quái gở, có bản lĩnh thì cứ thả quỷ đến đây, bản thiếu hiệp không sợ…

Mọi người vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn vào hắn.

Không, là nhìn sau lưng hắn, muốn nói lại thôi.

La Bạch Ái ho khan một tiếng, dửng dưng xoay người, đồng thời nói:

– Các ngươi đừng giở trò cũ nữa, La thiếu hiệp ta… oa!

Hắn kêu lớn một tiếng, quyền đánh, chân đá, sải bước, bay nhảy, lảo đảo vọt ra tám chín bước, lúc này mới đứng vững, nhưng trái tim đã sợ đến mức gần như bay ra khỏi miệng.

Nguyên lai phía sau hắn thật sự có một con quỷ.

Con quỷ kia vẫn luôn im hơi lặng tiếng đứng ở sau hắn.

Đó là Thiết Bố Sam, cùng với mùi hôi của hắn.

Đối với La Bạch Ái, Thiết Bố Sam đúng là một con “quỷ”, quỷ im lặng.

“Hắn” thậm chí còn đáng sợ hơn quỷ, ít nhất là còn hôi hơn quỷ.

La Bạch Ái càng sợ ánh mắt của hắn.

Mắt của hắn không có màu xanh, chỉ có sâu xa.

Sâu, sâu không thấy đáy.

Xa, xa không giới hạn.

Ngươi chỉ cần nhìn vào một cái, giống như tiến vào vực sâu, mất đi trọng tâm, không có trọng lực, vẫn luôn rơi xuống đến nơi nào không biết.

Cặp mắt này không giống mắt người, tựa như trên tròng mắt bôi một lớp sương mù, mà lớp sương mù này còn sâu hơn giếng, còn đậm hơn đêm.

Ngươi chỉ cần liếc hắn một cái, giống như bị con bọ cắn phải, hơn nữa còn cắm thẳng vào trong ngực.

Hiện giờ ngực của La Bạch Ái đang phát bệnh, giống như trúng phải một đòn nặng.

Tim của hắn dường như đang đập mạnh, đυ.ng vào ngực mình, hắn dùng tay ôm nó, cố nén sự khó chịu.

Thẳng thắn mà nói, La Bạch Ái thà rằng gặp quỷ (nhất là nữ quỷ xinh đẹp), cũng không muốn đối diện với quái vật giống như người mà không phải người này.

Đối với La Bạch Ái, Thiết Bố Sam đúng là khắc tinh của hắn, giống như đời trước đã chịu thiệt thòi lớn, đời này còn bị hắn thao túng.

Quỷ, ngươi có thể không sợ.

Bình sinh không làm chuyện thẹn lòng, nửa đêm gặp quỷ cũng không kinh.

Nhưng nếu ngươi gặp phải “khắc tinh”, chỉ cần “khắc tinh” vừa tới ngươi sẽ gặp vận khí xấu, không thể nào “không kinh”.

La Bạch Ái đang có suy nghĩ như vậy.

Ngoài núi vang lên tiếng hú thê thảm, tiếng này vừa dứt tiếng kia lại đến, không biết là chim hay thú? Là người hay quỷ?