Nàng làm động tác này với chàng, đã lặp lại nhiều lần.
Nhưng chàng giống như không để ý.
Nàng làm lại nhiều lần, vậy nó đã không còn là một ám hiệu, mà là một yêu cầu.
Nhưng Vô Tình dường như không chú ý đến yêu cầu này.
Chàng vẫn luôn rất bận, không được chuyên tâm.
Có lẽ chàng nhìn thấy, cũng có lẽ chàng không hề chú ý.
Tóm lại, Tập Mai Hồng có cơ hội là ra ám hiệu với chàng.
Nàng giống như ngang nhiên kêu gọi.
Có lúc nàng chớp chớp mắt.
Có lúc nàng hếch hếch mũi.
Có lúc nàng nhìn chàng cười cười, thậm chí chỉ chớp một mắt.
Sự chú ý của Vô Tình lại nằm ở Tiểu Dư và Lão Ngư.
Chàng đã một đêm không ngủ.
Chàng không giống người khác… cũng không có nội công hộ thể, hơn nữa bởi vì trời sinh thể chất gầy yếu, không thể chịu nổi giày vò tiêu hao.
Chàng không để ý Tập Mai Hồng chớp mắt nhăn mũi với mình, nhưng một người khác lại có.
Hắn chẳng những để ý, hơn nữa còn không ngừng đáp lại bằng ánh mắt đầy dịu dàng.
Hắn đương nhiên là La Bạch Ái.
Nàng chớp mắt, với chàng.
Chàng là Vô Tình.
Hắn cũng chớp chớp mắt, với nàng.
Nàng là Tập Mai Hồng.
Nhưng Vô Tình không nhìn thấy biểu tình của Tập Mai Hồng, Tập Mai Hồng cũng không chú ý tới ánh mắt của La Bạch Ái.
Có điều một người khác lại chú ý
“Âm Sơn Thiết Kiếm” Diệp Cáo.
Hắn nhìn kỹ La Bạch Ái, nhìn một hồi lâu.
La Bạch Ái vẫn nháy mắt nhăn mũi với Tập Mai Hồng, thậm chí còn không tiếc dùng ánh mắt quến rũ.
Đáng tiếc Tập Mai Hồng vẫn không phát hiện.
Diệp Cáo nhìn La Bạch Ái, càng lúc càng gần, gần đến mức lông mũi dài thêm một chút là có thể đυ.ng phải hai má hắn rồi.
La Bạch Ái cuối cùng có vẻ không tự nhiên.
Nhưng hắn vẫn cố gắng để Tập Mai Hồng chú ý tới gương mặt đầy tình cảm của mình.
Diệp Cáo cuối cùng không nhịn được hỏi:
– Ngươi có bệnh?
La Bạch Ái không trả lời hắn.
– Ngươi phát sốt?
Nói xong lại muốn dùng tay sờ trán La Bạch Ái.
La Bạch Ái nghiêng đầu, khẽ quát lên:
– Không liên quan đến ngươi!
Diệp Cáo nghiêm mặt nói:
– Có liên quan đến ta.
La Bạch Ái sững sốt:
– Liên quan gì đến ngươi?
Diệp Cáo nói:
– Nếu ngươi phát điên rồi, nói không chừng giống như bị quỷ mê hoặc, cắn người khắp nơi, hoặc là một đao chém vào mình. Ta không ngăn cản ngươi, chẳng phải là hại ngươi sao.
La Bạch Ái than một tiếng:
– Con người của ngươi không biết trên thế gian tình là thứ gì, ta nói với ngươi cũng vô ích. Ngươi tránh ra!
Diệp Cáo không tránh ra.
La Bạch Ái bất đắc dĩ, vẫn nhướng nhướng mày, đảo đảo mắt, chu chu miệng, chợt phát hiện đã có phản ứng.
Cuối cùng đã có phản ứng, với hắn.
Nhưng không phải Tập Mai Hồng.
Mà là Trương đại mụ phía sau Tập Mai Hồng.
Trương Thiết Thiết há miệng cười, miệng to như chậu máu.
Nàng cũng nhìn hắn dẩu dẩu môi, trừng trừng mắt, còn ngước cổ ám hiệu hắn ra ngoài một chuyến.
La Bạch Ái kêu một tiếng:
– Mẹ ta ơi!
Diệp Cáo ngạc nhiên hỏi:
– Mẹ ngươi cũng ở đây sao? Là người nào? Người nửa đêm tắm rửa kia à?
La Bạch Ái thở dài một tiếng, quay đầu đi, cuối cùng từ bỏ việc quyến rũ Tập Mai Hồng.
Bởi vì Trương Thiết Thiết vẫn đang nhếch miệng đảo mắt với hắn, thậm chí còn dùng đầu lưỡi dài rộng liếʍ liếʍ chóp mũi.
Lúc này Diệp Cáo cũng chú ý tới biểu tình của Trương Thiết Thiết.
Hắn tưởng rằng nàng đang ra hiệu với mình.
Cho nên hắn rất kinh ngạc, hỏi La Bạch Ái:
– Ngươi xem có phải cô ta cũng giống ngươi hay không?
La Bạch Ái không hiểu:
– Cái gì?
– Đều phát sốt.
Diệp Cáo nói:
– Sốt đến mức gương mặt đang co giật?
La Bạch Ái lẩm bẩm:
– Hỏi thế gian, ngốc là thứ gì, khiến người ta dở khóc dở cười…
Diệp Cáo nghe không hiểu:
– Ngươi nói gì?
La Bạch Ái xoay người rời đi:
– Ngươi cứ xem như ta không nói gì cả.
Diệp Cáo quay sang hỏi Trần Nhật Nguyệt:
– Ngươi có nghe hắn nói gì không? Ta nghe tới nghe lui vẫn không hiểu.
Trần Nhật Nguyệt lại nhíu mày thật sâu:
– Ta cũng không hiểu.
Diệp Cáo thấy Trần Nhật Nguyệt hiếm khi lại đồng ý với mình, hơi ngạc nhiên:
– Ngươi không hiểu? Ngươi…
Lại thấy Trần Nhật Nguyệt đang chẩn bệnh, bắt mạch giúp Lão Ngư. Ngoại trừ Vô Tình thay hắn đắp thuốc, trong khoảng thời gian này Trần Nhật Nguyệt đã đổi thuốc cho Lão Ngư ba lần, hơn nữa còn giúp Hà Văn Điền phụ trách chiếu cố Tiểu Dư đổi thuốc một lần, nhưng chất độc vẫn không thể diệt hết. May mắn Lão Ngư da dày, thịt dẻo, công phu thâm hậu. Lão bị “quỷ” cắn một cái, tuy đã tự phong huyệt mạch rất nhanh, độc không chết lão, nhưng vẫn bị độc ngã.
Lão phát ra tiếng rêи ɾỉ nặng nề, lúc thì hôn mê, lúc thì thức tỉnh.
Lúc chợt tỉnh, con ngươi đều là màu xanh lá, giống như trong đó có hai âm hồn xanh lá.
Trần Nhật Nguyệt thấy bệnh tình của lão lên xuống bất định, ánh mắt đầy lo lắng:
– Tình hình của lão, ta có điểm không hiểu… phải đi thỉnh giáo công tử.
Lúc này Diệp Cáo mới biết, hóa ra là Trần Nhật Nguyệt đang nói đến tình hình chữa trị của Lão Ngư, gặp phải vấn đề khó khăn gì đó, cho nên mới khiến một người luôn vui vẻ khoái hoạt, trời sập xuống xem như mền cũng phải chau mày.
Nhưng lúc này không ai dám quấy rầy Vô Tình.
Vô Tình đang ở bên ngoài.
Chàng dùng tay điều khiển xe lăn, tới tới lui lui, qua qua lại lại trước cửa nhà trọ mấy lần.
Bánh xe phát ra tiếng lét két.
Có lúc đột nhiên không kêu nữa, chính là lúc Vô Tình dừng lại, trầm tư.
Có lúc chàng ngửa mặt nhìn trời.
Trời rất xám.
Ngoài trời có chim ưng bay lượn.
Khí trời rất lạnh.
Nhìn như vậy, thanh niên trên ghế lại có vẻ rất đơn bạc, rất lạnh lùng, rất thanh tú.
Thanh tú đến mức có phần giống như nữ tử.
Có lúc chàng cúi đầu, trầm tư, giống như đang nghiên cứu đất đá, tính chất của đất, tựa như trong lòng đất đang nhô lên một cánh tay.
Chàng nhìn rất cẩn thận, cũng rất nghiêm túc.
Có lúc chàng ngẩng mặt nhìn về cờ quán rượu phía xa.
Cờ rượu trong gió tung bay phần phật.
Có lúc chàng lại cúi đầu cẩn thận quan sát mương máng trước cửa.
Mương máng là dùng khi mưa lớn dẫn thế nước chảy xuống khe núi.
Trên đường núi chất một ít cỏ khô và phân ngựa.
Chàng thậm chí còn dùng tay bốc một chút cỏ khô, gỗ vụn đưa lên mũi ngửi ngửi, còn đẩy xe gỗ đến bên cạnh giếng, nhìn vào trong giếng một hồi, giống như trong đó có một tiên nữ đang tắm rửa.
Thậm chí chàng còn dùng tay thử kéo kéo dây thừng cột thùng gỗ.
Tập Mai Hồng không nhịn được hỏi:
– Không phải hắn muốn nhảy giếng đấy chứ?
Người nàng hỏi là Ỷ Mộng.
Ỷ Mộng dùng sóng mắt liếc nhìn bóng lưng Vô Tình:
– Hắn đang tìm nghi vấn, cũng đang tìm đáp án.
La Bạch Ái ở bên cạnh cũng tiếp lời:
– Có lẽ y muốn múc nước tắm.
– Ngươi xem hắn kia, hành động bất tiện, gầy yếu như vậy, văn vẻ nho nhã, thật là đáng thương.
Trong mắt Tập Mai Hồng đầy đồng tình:
– Nếu hắn thật sự muốn tắm, ta có thể múc nước giúp hắn.
Ỷ Mộng nửa mệt mỏi nửa lười nhác nói:
– Nếu hắn muốn tắm, ít nhất có bốn năm tuỳ tùng nhỏ sẽ nấu nước, múc nước cho hắn.
– Đúng đúng đúng.
Trong mắt La Bạch Ái đầy nhiệt tình, nói:
– Ta cũng muốn tắm lâu rồi, nhưng lại không ai múc nước cho ta.
Tập Mai Hồng căn bản không để ý đến hắn.
Trong mắt nàng giống như không có tên này.
Ít nhất là sau khi Vô Tình xuất hiện, loại tình hình này càng xuất hiện rõ ràng.
Nàng cũng giống như không nghe thấy hắn đang nói chuyện.
Ít nhất là không nghe vào trong lòng.
Nhưng Hà Văn Điền lại nghe được, nàng kéo kéo vạt áo của La Bạch Ái. La Bạch Ái “ừm” một tiếng.
– Nếu ngươi thật sự muốn tắm, ta cũng có thể giúp ngươi múc một ít nước.
Hà Văn Điền nhỏ giọng nói với hắn:
– Nhưng ngươi có biết không, mẹ của Tôn lão bản… cũng chính là nữ quỷ kia, lúc tắm rửa trước cửa, đã dùng nước trong giếng kia?
La Bạch Ái vội vàng nói:
– Không cần nữa, không cần nữa. Tắm, ta đã tắm rồi, ba ngày trước tắm một lần, năm ngày trước lại tắm một lần.
Hà Văn Điền cười xòa, bắt chước hắn nói:
– Đúng đúng đúng, ngay cả tiếng ca lúc tắm, chúng ta đều đã nghe rồi.
Tập Mai Hồng vẫn không chớp mắt nhìn Vô Tình.
Vô Tình vẫn đẩy xe gỗ, bánh xe phát ra tiếng kêu khô khan.
Lúc thì ở đông, lúc thì ở tây.
Mắt của Nhϊếp Thanh cũng dõi theo chàng, con ngươi càng lúc càng sáng, tròng trắng lại càng lúc càng xanh.
Sắc mặt hắn càng xanh, lại thường không tự chủ được lén nhìn Tôn Ỷ Mộng, sau đó trong mắt hiện lên một loại thần sắc nói không nên lời, giống như một con sói, trong đêm trăng ở cánh đồng hoang vu nhìn thấy trong trăng có một con sói khác.
Một bản thân khác.
Không ai hiểu tại sao hắn lại xuất hiện thần sắc như vậy.