Đối với cô ông lúc nào cũng là nghiêm khắc dạy dỗ, còn đối với Nhược Trang chính là từng chút yêu thương dỗ dành. Từ ghen ghét đố kỵ khi cha nô đùa với Nhược Trang, chuyển thành cảm giác chán ghét thứ tình cảm cha con giữa cô và ông. Đấy là lý do cô luôn muốn ở riêng.
Mẹ cô, bà lúc nào cũng nhẫn nhịn khiến cho cô tức phát điên. Nhưng càng lớn Nhược Đình càng nhận ra chính mình bị di truyền tính cách nhẫn nhịn này giống y như bà. Nhất là những lúc bị Nhược Lục Bằng dạy dỗ, cho dù cô biết ông sai, ông không đúng nhưng cô đều im lặng cho qua… Có lẽ tại giây phút cô nhận ra điều đó là lúc cô thực sự trưởng thành.
Cô ngập ngừng, ý từ chối:
“Con hơi mệt…”
Năm nào Nhược Lục Bằng cũng tổ chức sinh nhật cho Nhược Trang thật lớn, năm nào cũng là những hình ảnh hào nhoáng, những nụ cười giả tạo chúc mừng từ bốn phương… như vậy khiến cô phát ngán rồi.
Mẹ khẽ thở dài:
“Về đi con… về mẹ nấu đồ ngon cho con ăn…”
Giọng mẹ giống như đè nén điều gì. Nhược Đình trong lòng dâng tràn một tầng chua xót… Cuối cùng cô không nỡ mà chỉ đành đồng ý với mẹ. Bữa tiệc lớn như vậy không có cô mẹ sẽ cô đơn lắm.
…
Đến tối, về đến cổng lớn Nhược Gia Nhược Đình đã nghe thấy tiếng nhạc du dương truyền tới. Khắp từ trong nhà ra tới ngoài cổng đều treo đèn điện sáng lung linh. Khách khứa đi lại nhộn nhịp, trẻ con chạy nhảy khắp nơi, điểm chung khi nhìn thấy Nhược Đình họ đều dừng bước chào hỏi cho thấy dù cô không ở đây nhưng địa vị của cô vẫn luôn sừng sững ở đó.
Nhược Đình tỏ ra hờ hững với mọi thứ, cô không ghé ra ngoài sân vườn nơi diễn ra bữa tiệc chính ngay mà đi thẳng vào trong nhà.
Người giúp việc thấy cô trở về liền vui mừng chạy tới chào hỏi:
“Tiểu thư, người về rồi. Phu nhân đang ở trong bếp đợi người.”
Cô khẽ gật đầu, đi về hướng nhà bếp. Nhìn thấy bóng lưng bà đang loay hoay làm gì đó, cô xúc động cất tiếng gọi:
“Mẹ… con về rồi…”
Tiếng gọi của cô chứa bao nhiêu nỗi nhớ nhung. Dù rằng mỗi ngày có thể gặp bà ở Nhược Thị, nhưng đó chỉ là nơi làm việc, cô thì bận bịu tối mắt tối mũi, làm sao cho thoả nỗi lòng của cô.
Thực sự rất lâu rồi cô chưa được gặp mẹ trong dáng vẻ cần mẫn ở nhà bếp như vậy, cô nhớ lắm, nhớ mẹ của cô.
Nhưng…
Chỉ cần nghĩ tới bà hằng ngày ở nhà này, cùng với một đứa con gái khác… cảm giác lạnh lùng lại ùa về trong tâm trí. Dường như đến ngay cả mẹ ruột của mình cô cũng cảm thấy như đang dần bị cướp mất.
Diệp Thục Nhan đeo tạp dề, dáng vẻ chăm chú, cẩn thận trang trí một món đồ ăn. Thấy cô bà đã vội vã lau sạch tay rồi đi đến ôm cô.
“Con gái của mẹ, con về rồi.”
Ôm một lúc, bà mới kéo cô ngồi vào trong bàn ăn.
“Vừa hay làm xong, con mau ăn lót dạ đi rồi lên phòng thay đồ, ai lại mặc cả đồ công sở như vậy chứ.”
Nhược Đình nhìn bát mỳ xào thập cẩm mẹ làm, đây chính là món duy nhất mà bà có thể làm tốt, cũng là món cô thích ăn nhất. Sợi mì được làm thủ công từ nặn bột lăn bánh mà thành chứ không phải mua sẵn ở ngoài cho nên hương vị rất đặc biệt.
Nghĩ bà năm nay cũng đã sắp năm mươi tuổi còn cất công nặn mì, cô lại nhịn không được mà than:
“Thật là, lần sau mẹ không cần phải làm cho con đâu, vất vả như vậy làm gì chứ?”
Nhìn cô với ngữ khí thế này, nếu là người ngoài chắc chắn vì sự sắc sảo mà hiểu nhầm ý tốt của cô. Nhưng Diệp Thục Nhan là mẹ cô, bà đương nhiên hiểu con gái yêu thương mình cỡ nào, thế nên bà rất vui vẻ, nhìn cô cười ấm áp:
“Có gì mà vất vả, chẳng mấy khi con mới về nhà, mẹ làm một chút thì có sao.”
Tâm tư con gái lớn khi nhìn bữa tiệc sinh nhật huyên náo của em gái khác mẹ, bà hiểu hơn ai hết. Vì vậy mới muốn làm gì đó cho cô, để cô đỡ buồn phiền trong lòng.
Thấy Nhược Đình vẫn muốn nói thêm, bà đã ngăn lại:
“Thôi thôi, mau ăn đi không nguội.”