Âm Mưu Chiếm Đoạt "Đát Kỷ" Của Ngài Bắc

Chương 5: Không như vẻ bề ngoài

Nhược Đình nhịn cười, lẩm bẩm trong miệng:

“Cộng một "nốt lần này" trong tháng này.”

“Em…”

Trần Thiên Vũ còn định dạy dỗ cô thêm, nhưng Nhược Đình bất ngờ tiến tới tháo khẩu trang nhanh như chớp cưỡng hôn anh. Cô ôm cổ anh thật chặt, dường như không cho anh cơ hội trốn tránh.

“Đủ rồi, Đình Đình.”

Sau một hồi dây dưa, Trần Thiên Vũ ôm tách cô ra. Anh phớt lờ ánh mắt tiếc nuối của cô, xoay vai cô ép cô đi vào trong nhà rồi đóng cửa.

Trần Thiên Vũ… vẫn dứt khoát bỏ đi.

Nụ cười trên môi trở nên cứng nhắc, rất nhanh không gian cô quạnh phía sau đã bao trùm lấy Nhược Đình. Không biết từ bao giờ, cô đã vô cùng ghét cảm giác bị bỏ rơi ngay tại nhà của mình như thế này.

Rất nhiều lần cô cố gắng níu giữ anh lại…

Cố gắng mong cầu anh có thể xoa dịu sự trống rỗng, cô đơn trong tâm hồn cô. Nhưng chưa một lần nào anh bỏ xuống lý trí của mình. Có lẽ anh muốn giữ hình tượng nam thần trong mắt cô, nhưng sao cô lại cảm thấy hai người càng ngày càng xa cách nhau như vậy?

Cho dù anh vẫn yêu thương, vẫn quan tâm cô chưa từng thay đổi, nhưng cô lại chưa từng một lần cảm nhận được anh hoàn toàn thuộc về mình. Cô còn thua cả những bạn diễn của anh…

Đêm nay lại là một đêm tồi tệ.

Nhược Đình cầm lấy bao thuốc trên mặt bàn, lặng lẽ ra ban công châm thuốc, hết điếu này rồi đến điếu khác. Trần Thiên Vũ không cho cô hút thuốc, nhưng cô lén lút hút trộm sau lưng anh. Bởi không có thuốc lá, cô chỉ sợ mình sẽ chết chìm trong mớ hỗn độn của não bộ.

Lời của cha không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, trái tim nhiều vết khâu vá như đang rỉ máu. Sự tự do và tình yêu, cô sắp sửa mất cả hai. Đêm nay, cô thực sự muốn giữ Trần Thiên Vũ lại… không phải vì cô muốn ngủ với anh mà chỉ đơn giản vì anh chính là chút ánh sáng duy nhất trong màn đêm tăm tối này của cô.

Vậy mà anh không hiểu.

Gương mặt sắc sảo giúp cô ngụy tạo nên một con người hoàn hảo, thâm sâu khó lường trong mắt mọi người. Mấy ai biết thực ra cô không hề như những gì người ta nghĩ. Cô rất đơn giản, và… cũng rất yếu đuối…

Đêm mùa hè ở thành phố phồn hoa không có nhiều sao, cơn gió nhẹ lùa tới quấy nhiễu làn khói thuốc mờ ảo. Không biết qua bao lâu mới khiến tâm trạng cô đỡ hơn phần nào.

Bất chợt điện thoại trong phòng khách reo lên, giữa đêm khuya thanh vắng thanh âm chói tai đó làm cô thoáng giật mình. Cuộc gọi lúc nửa đêm đến chín mươi phần trăm là báo tin xấu.

Rất nhanh đầu dây bên kia giọng phụ nữ gấp gáp truyền tới:

“Đình Đình, có chuyện không hay rồi.”

“...”

Sau khi tắt máy, Nhược Đình thở dài.

Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc hít sâu một hơi rồi nhả khói. Cô quay lưng vào nhà, bỏ lại làn khói mờ mờ ảo ảo tô điểm thêm cho sự ma mị của bầu trời đêm.

Lúc cô khuất bóng sau cánh cửa của ban công không hề biết rằng ban công nhà bên cạnh luôn tối đèn nhưng có một ánh mắt đào hoa vẫn chưa từng rời khỏi cô. Không cố ý nhưng có chủ đích muốn theo dõi, cánh môi người đàn ông bấy giờ bỗng lóe lên ý cười thích thú.



Sáng hôm sau, Nhược Đình vừa đến công ty thư ký Chu Ngọc đã chạy vội vào phòng làm việc gặp cô. Sau khi đặt tập tài liệu lên trên bàn, liền thao thao bất tuyệt:

“Sau email hồi đáp đêm qua của chúng ta, bên phía YS Hoa Sa đã phản hồi lại. Thái độ của họ vẫn kiên quyết như cũ, phân tích hành động lần này của bọn họ chị thấy rõ ràng là đang cố ý gây khó dễ cho chúng ta. Nếu lần này không đàm phán được thì coi như kế hoạch truyền thông cùng với TVC bên mình căng sức làm mấy tuần trời coi như vứt vào thùng rác, thật quá đáng…”

Cô một bên nghe Chu Ngọc báo cáo kết hợp nói xấu bên công ty khách hàng, một bên xem tài liệu của vụ việc lần này. Thi thoảng cô sẽ đáp lại lời của Chu Ngọc rất chuẩn ý, chứng tỏ cô luôn tập trung cao độ và theo dõi từng chi tiết.