Xuyên Vào Truyện Đạo Văn Rồi HE Với Nhân Vật Chính

Thế Giới 1: Giả Trai Trong Trường Học Mary Sue - Chương 1

Trần Húc Viên nằm bò bên cửa sổ xe, nhìn chăm chăm vào ngôi trường chìm trong cơn "tinh phong huyết vũ", mãi vẫn chưa chịu xuống xe.

Trong mắt tài xế, cô gái nhỏ chẳng qua là không muốn xuống xe đi học vào lúc trời đang mưa như vậy, có lẽ định đợi mưa tạnh rồi mới chịu vào trường.

Tuy rằng hành động này khả năng lớn sẽ dẫn đến việc trễ học, nhưng với một người làm tài xế như ông, mệnh lệnh của tiểu thư mới là điều quan trọng nhất.

Thế là, tài xế vô cùng tinh ý dừng xe sát bên cổng trường, cố gắng không làm ảnh hưởng đến việc vào trường của những học sinh khác.

Nhưng trong lúc người ngoài tưởng rằng cô đang ngẩn ngơ thất thần, thì lúc này, Trần Húc Viên lại đang tức tối càu nhàu với hệ thống trong đầu mình.

“Tại sao để miêu tả cuộc sống học đường tương lai bất ổn của nữ chính lại cứ phải dùng cái từ "tinh phong huyết vũ" kia chứ?”

“Dùng thì thôi cũng được đi, nhưng mà tại sao cơn mưa đang rơi kia lại thật sự là máu màu đỏ vậy hả?”

Hệ thống 01 nghe thấy thiếu nữ chất vấn một hồi dài, hơi ngượng ngùng đưa tay gãi đầu.

[Ôi chao, dù sao thì nơi này cũng là thế giới tiểu thuyết mà, có hơi khoa trương một chút cũng là chuyện bình thường thôi.]

Trần Húc Viên run rẩy chỉ vào một nam sinh vừa ngã nhào xuống đất do giày quá trơn.

Cả người cậu ta toàn bộ đều dính đầy nước mưa màu đỏ, mặt mũi, quần áo ướt sũng, trông chẳng khác gì vừa mới bò từ trong bãi tha ma ra ngoài.

“Thật sự không phải là hiện trường của vụ án mạng nào đó chứ?”

Nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, 01 lập tức hét lên một tiếng, vội vàng hô liên tục: [Che mã, mau che mã lại!]

Cơ chế bảo vệ của hệ thống ngay lập tức che đi thân ảnh của nam sinh kia, 01 dường như còn hài lòng thở phào nhẹ nhõm.

Thiếu nữ chờ trái chờ phải, phát hiện bản thân vẫn có thể nhìn rõ người kia như cũ, cả người đều ngơ ngẩn.

“Mã che của tôi đâu rồi?”

01 lật giở quy tắc hệ thống mà mình không mấy quen thuộc, thật lâu sau mới do dự lên tiếng.

[Thật ngại quá ký chủ, mã che chỉ áp dụng đối với hệ thống vị thành niên thôi ạ.]

Trần Húc Viên siết chặt nắm đấm: “Có đôi khi thật sự rất muốn khiếu nại mấy người đấy.”

Lời uy hϊếp này dọa cho hệ thống 01 mới vừa ra đời kia lại không kìm được mà hét lên một tiếng nữa.

Trần Húc Viên chỉ là một nhân viên công sở bình thường, sống cuộc sống đi làm từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều mỗi ngày.

Một hôm tình cờ mê mẩn một bộ tiểu thuyết, thế là cô bắt đầu những ngày tháng ở trên Tĩnh Giang Văn Học Thành sống chết nạp tiền, điên cuồng thưởng tiền cho tác giả.

Cuốn tiểu thuyết này cái gì cũng tốt, chỉ là sai chính tả quá nhiều, thỉnh thoảng lại còn nhảy ra vài thứ kỳ quái.

Có lẽ đây là sở thích đặc biệt nào đó của tác giả nhỉ? Trần Húc Viên vô cùng biết điều, thay tác giả đưa ra lời giải thích.

Mãi đến khi bị hệ thống 01 tìm tới cửa, rồi bị không chút nương tình ném thẳng vào trong quyển tiểu thuyết này, cô mới giật mình tỉnh ngộ.

Làm gì có tiểu thuyết đứng đắn nào lại chen cả số nhóm chat sắc tình vào trong nội dung chứ?

Sau khi cấp trên điều tra, phát hiện ra quả thực bọn họ đã bắt nhầm người, hệ thống 01 cũng từ khí thế hung hăng ban đầu chuyển thành ngoan ngoãn dè dặt.

[Tôi, tôi chỉ là hệ thống đi kèm do chủ não nghiên cứu ra để trừng phạt người đạo văn thôi, ngài mắng hệ thống chính rồi thì đừng có mắng tôi nữa nha.]

Trần Húc Viên tự nhận mình là người biết nói đạo lý, vì vậy liền bảo hệ thống 01 đáng thương kia đi báo cáo xem có cách nào để đưa cô ra khỏi thế giới tiểu thuyết hay không.

01 vui vẻ, vỗ ngực nói: [Cứ giao hết cho tôi!]

Thế nhưng chẳng qua được vài giây sau, nó đã khóc sướt mướt mà mang tới cho cô một tin xấu.

[Hệ thống chính nói, hiện tại bọn họ vẫn chưa nghiên cứu ra được chức năng này.]

Thấy thiếu nữ sắp sửa dùng ngôn từ để công kích bọn họ, 01 vội vàng bổ sung.

[Nhưng mà hệ thống chính nói rồi! Chỉ cần cô hoàn thành các nhiệm vụ điểm, đi hết cốt truyện là có thể ra ngoài! Hơn nữa còn sẽ có một khoản tiền bồi thường cực kỳ lớn cho cô, dù sao đây cũng là sơ suất trong công việc của chúng tôi!]

Nghe xong con số kia, Trần Húc Viên nhìn về phía 01 trong đầu bằng ánh mắt đầy từ ái, nếu như không phải cô không thể chạm vào được thực thể của hệ thống, cô thậm chí còn muốn xoa xoa đầu chó của nó.

“Thống à, cậu thật đúng là thống tốt của tôi, cậu quả thực chính là ngôi sao may mắn của tôi.”

01 cười hề hề hai tiếng: [Đây đều là việc bản thống nên làm thôi!]

Cứ như vậy, ôm một chiếc bánh vẽ vừa thơm vừa bỏng tay, Trần Húc Viên vui vẻ lên đường.