Hệ Thống Siêu Sinh: Hoàng Hậu Một Lần Sinh Tám

Chương 1: Bị lãng quên

“Cơm này toàn là đồ ôi thiu, sao mà ăn được chứ?”

Xuân Đào cầm lấy thức ăn do ngự thiện phòng đưa tới, chỉ vừa ngửi qua đã nhíu mày đặt xuống.

“Sao lại là đồ ôi thiu? Mọi người đều ăn cái này, chẳng lẽ chỉ có chủ tử của các ngươi là cao quý đến mức không ăn được sao?”

“Chưa được sủng ái đã kiêu kỳ như vậy, sau này nếu được sủng ái rồi, chẳng phải sẽ càng lấn lướt người khác hay sao?”

Nhàn Ngọc ở ngự thiện phòng buông lời chế giễu. Ai chẳng biết rằng tiểu chủ ở Hàm Phúc Cung này đã vào cung ba tháng mà vẫn chưa được hoàng thượng để mắt tới, rõ ràng là bị lãng quên rồi.

Đã là người bị quên lãng thì còn có giá trị gì nữa? Người trong cung xưa nay đều khéo léo gió chiều nào theo chiều ấy, đối xử với Lâm Song Song vô cùng lạnh nhạt. Nhàn Ngọc chính là một trong số đó.

Xuân Đào tức giận. Ngay cả cung nữ thấp kém nhất trong cung cũng không ăn cơm ôi thiu như thế này, vậy mà họ dám đưa cho tiểu chủ của nàng ăn. Xuân Đào muốn đứng ra tranh luận, nhưng bị Lâm Song Song ngăn lại.

“Thôi, Xuân Đào.”

“Tiểu chủ!”

“Chủ tử của các ngươi đã nói không sao rồi, nếu không sao thì ta đi đây.” Nhàn Ngọc liếc mắt, thậm chí không đợi chủ tử đồng ý mà trực tiếp bỏ đi.

Xuân Đào cảm thấy bất bình thay cho Lâm Song Song, nhưng chủ tử đã nói bỏ qua, một kẻ làm nô tài như nàng thì có thể làm gì được?

Lâm Song Song thở dài mệt mỏi. Đây không phải lần đầu tiên. Những ngày trước, Xuân Đào cũng từng đứng ra tranh luận, nhưng cuối cùng đều trở về với vẻ thất vọng. Dù lần này có tiếp tục, e rằng kết quả cũng chẳng khác gì.

Xuân Đào nhìn sắc mặt chủ tử, hiểu rõ suy nghĩ của nàng nên chỉ có thể ngồi xuống an ủi: “Tiểu chủ, nếu người không tranh giành, không đấu đá trong hậu cung này thì thật sự không thể sống nổi đâu.”

Xuân Đào vốn là người từng trải trong cung, đã chứng kiến không ít phi tần suy tàn. Tiểu chủ mà nàng từng hầu hạ trước đây vì không muốn tranh sủng, cuối cùng bị một phi tần khác đầu độc chết không rõ danh tính. Thậm chí hoàng thượng còn chẳng buồn hỏi han, cứ thế đem chôn luôn.

Hậu cung này không có chỗ cho những kẻ cam chịu số phận, bước vào đây buộc phải tranh giành.

Những đạo lý mà Xuân Đào hiểu rõ, Lâm Song Song lại không hề hay biết. Xuân Đào hết lòng khuyên bảo, chỉ mong dạy cho chủ tử cách tranh sủng.