Hắc Nguyệt Quang Cô Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 3

Vừa nghĩ đến đó, Tiểu Hàm vội vàng quay đầu, chạy xuống lầu, định đi mua cho Đường Trừng loại nước uống vị đào mà chị ấy thích nhất. Cô vừa lao vào thang máy, không để ý đã va phải một người đàn ông cũng đang vội vàng bước ra từ trong đó, hơi nước từ người hắn ta phả thẳng vào mặt.

“Xin lỗi, xin lỗi ạ…”

Tiểu Hàm vội cúi đầu rối rít xin lỗi.

“Không sao.”

Người đàn ông mặc áo khoác chắn gió màu đen, đội mũ kéo sụp xuống, còn đeo cả khẩu trang cùng tông màu, giọng trầm thấp đáp lại một câu rồi nhanh chóng rảo bước đi thẳng, không quay đầu lại.

Lúc này, Tiểu Hàm mới nhận ra người đó ăn mặc thật kỳ quái phần thân trên thì kín như bưng, nhưng phía dưới lại mặc một chiếc quần thể thao ngắn tới gối, chân đi… dép lê.

Gấp đến mức nào mới ra đường trong bộ dạng đó chứ?

Chắc là trong nhà có người thân đang nằm viện?

Cô còn có cảm giác người đó trông quen quen, khuôn mặt lộ ra dưới khẩu trang hình như đã gặp ở đâu rồi…

Tiểu Hàm vừa nghĩ vừa bước vào thang máy, vội vàng xuống lầu mua nước.

Sau khi chen lấn giữa trưa mới mua được chai nước vị đào, Tiểu Hàm lại hấp tấp chạy lên lầu. Vừa đến cửa phòng bệnh, cô sững người khi thấy trên tay nắm cửa treo một đóa tulip trắng.

Đó là loài hoa mà Đường Trừng thích nhất.

Có ai đến à? Ai lại tinh tế như vậy?

Tiểu Hàm kinh ngạc cầm lấy đóa hoa, quay đầu nhìn quanh nhưng không thấy ai khả nghi, đành mang hoa vào trong phòng.

Trong phòng bệnh, Đường Trừng vừa ăn trưa xong, đang chăm chú nhìn điện thoại. Vừa thấy Tiểu Hàm, khóe miệng cô khẽ cong lên, nở một nụ cười rực rỡ.

“Tiểu Hàm?”

Đúng lúc đó.

Ở phía sau tường hành lang, Giang Kỳ – người đang nấp ở một góc khuất qua khe cửa lặng lẽ nhìn thấy nụ cười ấy, trái tim bất chợt chấn động, hàng mi dài rủ xuống như cánh chim quạ buồn bã.

Hắn lặng lẽ liếc nhìn chiếc camera theo dõi cách đó không xa, kéo thấp vành mũ hoodie hơn một chút, rồi xoay người bước nhanh về phía thang bộ.

Nhìn chằm chằm vào đóa tulip trắng cắm trong bình hoa, Đường Trừng nghiêm túc lắng nghe lời kể của cô trợ lý kiêm quản lý tạm thời, cô gái mặt bầu Triệu Tiểu Hàm. Nhờ đó, sau khi mất trí nhớ, đầu óc trống rỗng của cô cuối cùng cũng có chút khái niệm về thân phận bản thân.

Cô – Đường Trừng chỉ là một tiểu minh tinh tuyến mười tám trong giới giải trí, hơn nữa hình như còn là trẻ mồ côi, không cha mẹ, không người thân.

Dĩ nhiên, cũng không có bạn trai.

Lang bạt trong giới giải trí suốt bao năm, có lẽ do trước đây thiếu tiền và thiếu quan hệ, nên Đường Trừng từng nhận không ít vai diễn kém chất lượng. Hình tượng cá nhân cũng vì thế mà lung lay, danh tiếng hiện tại trong giới chẳng mấy ai xem trọng.

Cô vừa thiếu tiền, vừa thiếu độ hot, lại thích “ké fame” một cách trắng trợn, thành ra các mối quan hệ trong ngành cũng chẳng ra sao. À không, phải nói là cực kỳ tệ.

Người quản lý cũ của cô, vì thấy “bùn nhão không trát nổi tường” lại còn không biết điều, nên ba tháng trước đã dứt khoát đá cô một cú không thương tiếc.

Hiện tại, cô vẫn đang bị ràng buộc trong bản hợp đồng kéo dài 10 năm với công ty quản lý, vẫn còn 6 năm nữa mới hết hạn. Muốn hủy hợp đồng thì phải bồi thường một khoản tiền khổng lồ. Mà nếu không hủy, thì rõ ràng thái độ của quản lý cũ Trần Uy Nhuy – cũng là ý của công ty chính là ép cô phải “đánh đổi” bằng những chuyện vượt giới hạn để đổi lấy tài nguyên. Nếu không, thứ đang chờ cô phía trước, chính là bị đóng băng hoàn toàn.

Nhưng hiện giờ, thứ đặt trước mắt cô không hoàn toàn là con đường chết.

Cơ hội duy nhất chính là chương trình tình cảm thực tế Quyến Luyến Đồng Hành mà cô sẽ tham gia ghi hình sau ba ngày nữa. Chỉ cần biết nắm bắt, cô có thể bật lên. Thậm chí không cần quá nổi, chỉ cần giữ được một mức độ chú ý nhất định, cô sẽ có cơ hội tự mở ra con đường mới cho mình.

Đường Trừng khẽ cắn môi dưới, cắn mạnh đến mức đôi môi trắng bệch cũng ửng đỏ như máu. Gương mặt nhợt nhạt vì ốm bỗng chốc lại thêm vài phần quyến rũ, như thể yếu đuối mà quật cường.

“Tiểu Hàm…”

Đường Trừng ngẩng đầu, nhìn về phía cô trợ lý trẻ tuổi của mình, khẽ cười

“Giới thiệu cho chị một chút về luật chơi của chương trình Quyến Luyến Đồng Hành đi. Cả các khách mời nữa.”

Dù mất trí nhớ, thì cũng không thể để bản thân lãng phí thời gian lo nghĩ vớ vẩn. So với ngồi đó lo âu vô nghĩa, cô càng muốn chủ động tiến lên.

“Vâng!”

Triệu Tiểu Hàm lập tức gật đầu thật mạnh.

Đúng lúc này, ánh mắt cô vô tình liếc thấy màn hình điện thoại của Đường Trừng đang dừng lại ở một bức ảnh là một chàng trai với đường nét gương mặt sắc sảo, mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ cực kỳ tuấn tú.

“A!”

Triệu Tiểu Hàm bất chợt hét to một tiếng.

Đường Trừng ngẩng đầu nhìn cô.

Chỉ thấy Tiểu Hàm bỗng lộ ra vẻ mặt như vừa “ngộ đạo”:

“Em rốt cuộc nhớ ra vì sao người đó trông quen quen rồi! Hóa ra là giống chồng em!”

“Chồng em?”

Đường Trừng hơi nhướng mày nhìn cô nàng.

Nghe vậy, Triệu Tiểu Hàm đỏ mặt lè lưỡi, rồi chỉ vào ảnh nam thần đang hiện trên điện thoại của Đường Trừng, cười hì hì nói: “Không phải chồng thật đâu… chỉ là…”

“Thần tượng em thích à?”Đường Trừng hiểu ngay, nhẹ giọng hỏi.

“Đúng rồi!”

Triệu Tiểu Hàm vỗ tay đánh “bốp” một cái.

“Giang Kỳ vừa đẹp trai, vừa có khí chất cuốn hút, diễn phim thì xuất thần, thành ra fan như bọn em toàn gọi ảnh là chồng, cũng chỉ là mồm miệng nói chơi thôi, không phải thật đâu.”

Càng nói càng thấy ngại, Tiểu Hàm lại vội vàng kể tiếp chuyện lúc nãy va vào một người trông rất giống Giang Kỳ ở cửa thang máy. Tiện thể, cô cũng thao thao bất tuyệt kể sơ lược về cuộc đời và hào quang sự nghiệp của nam thần Giang Kỳ cho Đường Trừng nghe.

Đường Trừng im lặng lắng nghe, trong mắt như có điều suy nghĩ.

Giới thiệu xong xuôi, Triệu Tiểu Hàm vừa giúp chị dọn dẹp hộp cơm trưa, vừa cười nói.

“Mà chắc là em nhìn nhầm thôi, Giang Kỳ sao có thể đến bệnh viện vào giờ này được? Cũng đâu nghe nói có bạn bè thân thiết nào của anh ấy nằm viện. Gần đây trong giới chỉ có mỗi chị nhập viện, chẳng lẽ ảnh đến vì chị? Ha ha, em đùa đấy.”

Đường Trừng khẽ cười theo, ánh mắt lại theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài con đường râm mát phía trước bệnh viện, có một người ăn mặc khá “lạ mắt” đang lững thững bước đi với vẻ nhàn tản đầy lười biếng.

Áo hoodie đen, quần ngắn tới đầu gối, dép lê.

Không phải chính là người đàn ông mà lúc nãy Tiểu Hàm đυ.ng trúng sao? Cái người “rất giống nhưng chưa chắc là” Giang Kỳ ấy?

Ánh mắt Đường Trừng dừng lại nơi bóng dáng ấy. Không biết là do ảo giác hay sao, nhưng… cô cảm thấy có chút gì đó quen thuộc, lại xa xôi.

Không hiểu sao, bóng dáng người đàn ông kia, chỉ cần nhìn thôi, đã mang theo một sự cô đơn đến lạ như thể toàn bộ thế giới đều bị nỗi tịch mịch vây lấy.

Nhìn vào, khiến người ta không thể không…