Nhìn phản ứng của Doanh Chính, hệ thống cảm thấy ước mơ đẩy CP của mình sắp tan thành mây khói, nó rụt rè hỏi.
[Bệ hạ… ngài có phải là rất ghét kiểu tình cảm này không?]
"Không."
Doanh Chính chỉ cảm thấy, e là bản thân Triệu Chính cũng chưa chắc phân biệt được rõ ràng thứ tình cảm ấy là gì.
Hắn vốn không phải người né tránh vấn đề, nhưng riêng chuyện này lại khiến hắn cảm thấy vô cùng khó xử.
Trong tiềm thức, hắn không hề muốn để Triệu Chính biết rằng Ngụy Như hiện tại chính là Trường An Quân Triệu Lịch năm xưa.
Bằng không, hắn gần như có thể tưởng tượng được giá trị tình cảm kia sẽ tăng đến mức độ nào.
Mà đến lúc đó, hắn sẽ phải đối mặt với Triệu Chính ra sao?
Nếu Triệu Chính biết rằng Triệu Lịch thực chất là chính mình trong tương lai... vậy hắn sẽ có phản ứng gì?
Doanh Chính nghĩ, chắc chắn sẽ không phải là phản ứng gì tốt đẹp.
Có khi Triệu Chính sẽ sinh ra chán ghét hắn cũng nên.
Hắn đã rất lâu rồi không có cảm giác hoang mang thế này.
Lần gần nhất có lẽ là khi hắn phát hiện mẫu thân và Lao Ái có con riêng, thậm chí còn có mưu đồ tạo phản.
Thế nhưng khi đó, hắn vẫn giữ được lý trí, tỉnh táo xoay chuyển cục diện, tận dụng tình thế để nhổ tận gốc thế lực của Lã Bất Vi, Lao Ái cùng ngoại thích.
Còn lần này... hắn lại chẳng biết phải xử trí ra sao.
Tựa như có ai đó vô tình chạm vào điểm mù trong lòng hắn vậy.
...
Ba ngày sau, đoàn người hộ tống chất tử Ngụy Quốc chậm rãi tiến vào Chương Đài Cung tại Hàm Dương.
Doanh Chính bước xuống xe ngựa, khẽ chỉnh lại xiêm y.
Hắn ngẩng đầu nhìn những dãy cung điện lầu gác kéo dài liên miên trước mắt, trong lòng bất giác dâng lên một nỗi hoài niệm.
Trừ mười năm tuần du khắp thiên hạ cuối đời, nơi này gần như là nơi hắn sống trọn một kiếp.
Nhưng lần trở lại này, cảnh vật vẫn quen thuộc, mà lòng người thì đã chẳng như xưa.
Doanh Chính khoác lên mình lễ phục tím quý giá, từng bước bước lên bậc thềm của Chương Đài Cung.
Ngọc bội bên hông va chạm nhẹ nhàng theo từng bước chân, phát ra tiếng lanh canh trong trẻo.
Cuối bậc thềm cao dài, trong điện Chương Đài, một thiếu niên đang ngồi ngay ngắn trên ngai vàng.
Y mặc một bộ lễ phục màu đen huyền, được thêu bằng chỉ vàng họa tiết mặt trời, mặt trăng và các vì sao.
Phần áo đỏ nhạt che đầu gối và những món trang sức bằng vàng bạc ngọc ngà làm dịu đi sắc đen trầm tĩnh kia.
Bộ y phục cao quý và trang nghiêm ấy khoác lên người một thiếu niên tuổi còn trẻ trung, lại có vẻ như không thể che giấu được ánh sắc sắc bén và uy nghiêm nơi mi tâm y.
Mắt phượng khẽ khép, lông mày như lưỡi kiếm đè xuống, dáng vẻ có chút mỏi mệt, lại như đang suy xét điều gì.
Khiến kẻ đối diện chẳng dám nhìn thẳng, càng không dám tùy tiện đoán lòng y.
Đã bao năm không gặp lại Ngụy Như, không biết có phải vì nhớ người cũ quá nhiều, mà khoảnh khắc nhìn thấy đối phương bước lên, Triệu Chính lại thấy hắn thật giống một người.
Loại phong thái dù rơi vào cảnh khốn cùng vẫn ung dung bình thản, vô cùng vô cùng quen thuộc.
Doanh Chính bước hết chín mươi chín bậc thềm, khom người chắp tay hành lễ ở bên dưới điện.
Hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau.
Ánh nhìn trong mắt Triệu Chính chợt tối đi đôi chút.
Lang quan vừa dâng lời thỉnh cầu lên trước mặt Tần Vương, thì Tần Vương đã dừng mắt nhìn chằm chằm vào chất tử Ngụy Quốc, rất lâu vẫn chưa hồi đáp.
Ánh mắt của y trong đôi mắt của Ngụy Như, dường như thấp thoáng bóng hình một người khác.
Tựa như năm ấy bên ngoài thành Hàm Đan, áo đỏ tiêu điều, gió xuân phất nhẹ qua mi.
Tiên sinh tiến về phía y, như thể cả sơn hà nhật nguyệt đều cùng lúc ùa tới trước mắt.
Triệu Chính không khỏi cảm thấy Ngụy Như đang cố ý bắt chước tiên sinh để lấy lòng y.
Loại bắt chước này khiến y rất phản cảm.
Nhưng trớ trêu thay, hắn lại bắt chước quá giống, khiến người ta không thể không nhìn thêm vài lần.
Năm xưa, trên đường hồi Tần Quốc, y nhận được tin tiên sinh lâm bệnh qua đời.
Dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc nghe tin vẫn là sét đánh ngang tai.
Y nhiều ngày không thiết ăn uống, gầy gò hốc hác.
Bảy năm trôi qua, y đã học được cách kiềm chế cảm xúc, cũng không còn dám dùng sức khỏe bản thân làm trò đùa.
Nhưng mỗi khi nhắc tới tiên sinh, nỗi đau ấy không những không phai nhạt, mà còn tích tụ theo năm tháng, đến mức chẳng thể chạm vào nữa... chỉ cần ai nhắc đến là y liền thấy khó chịu.
Giờ phút này, dù ánh mắt Triệu Chính vẫn bình tĩnh, nhưng tuyệt đối không gọi là ôn hòa.
Doanh Chính cũng nhìn thẳng lại y, hơi nheo mắt khẽ nhếch môi nở một nụ cười nhàn nhạt, giống như một hổ cười mặt người, bụng đầy tính toán.
Lần này, sắc mặt Triệu Chính rõ ràng tối sầm lại vài phần.
Các sứ thần Ngụy Quốc nhìn nhau, lặng lẽ lắc đầu.
Tần Quốc giờ đây thế lực hùng mạnh, tất nhiên không xem trọng mấy tiểu thần nước khác.
Vị Tần Vương này tuy tuổi còn trẻ, nhưng thủ đoạn lại vô cùng lợi hại.
Cuối mùa xuân năm ngoái, nhân chuyện Lao Ái và Triệu Thái hậu sinh con, y đã một đòn thanh trừng sạch sẽ triều cục.
Mà khi đào gốc rút rễ, kéo theo cả Lã Bất Vi bị liên can.
Để giữ mạng, Lã Bất Vi buộc phải giao trả tướng ấn, trở về phong địa sống nốt quãng đời còn lại.
Hiện nay, Tể tướng Tần Quốc là biểu thúc của Tần Vương, Xương Bình Quân Hùng Khởi.
Tuy quyền cao chức trọng nhưng năng lực lại bình thường.
Triệu Thái hậu thì ẩn cư tại Cảm Tuyền Cung, trên danh nghĩa vẫn có quyền phụ chính, nhưng thực quyền đã mất sạch sau cuộc thanh trừng.
Tất cả đại quyền đều đang nằm gọn trong tay vị thiếu niên vương giả này.
Mới mười sáu tuổi đã có năng lực như vậy, quả là khiến người người thán phục.
Nghe nói khi còn làm chất tử tại Hàm Đan, hắn từng bái Trường An Quân Triệu Lịch làm sư phụ, đúng là trò giỏi hơn thầy.
Mà trớ trêu thay, vị Ngụy công tử bọn họ mang đến đây từng suýt hại Triệu Lịch ngồi tù, mối thù này đúng là kết sâu khó gỡ.
E rằng Như công tử ở Tần Quốc này sẽ phải sống những ngày chẳng mấy dễ chịu.