“Muốn trả thù bọn chúng không? Muốn cho bọn chúng phải trả giá sao? Giao cơ thể cho tôi, ngoan nào, không ai cứu cậu đâu, chỉ có tôi.”
“Không… không được xuất hiện…”
Văn Tích ôm đầu đau đớn, cố gắng chống lại sự xâm nhập của nhân cách khác của mình.
Tuy nhiên, tất cả đều vô ích…
“Ồn ào quá, thỏ con, mày đang phát điên cái gì vậy?”
Ánh mắt của Văn Tích thay đổi.
Đó là một sự thay đổi khó diễn tả thành lời, như thể trong dòng suối vốn trong vắt phản chiếu một mảnh hoàng hôn đỏ máu, rực rỡ, nhưng lại mang theo sự ma quái đáng sợ.
Hắn nhếch mép, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt, ngược lại giống như một lưỡi dao băng tẩm độc, đâm thẳng vào con thú bông thỏ đối diện.
“Thỏ con, mày đã từng chơi trò gia đình chưa?”
Lúc này, độ nổi tiếng của phòng livestream cũng đang tăng vọt.
[Bình luận nổi: Đệch mợ! Thằng nhóc này điên rồi!]
[Bình luận nổi: CJ*! Nhanh quay màn hình!]
*CJ có thể hiểu là một cách trêu chọc hoặc mỉa mai, ám chỉ rằng tình huống trong truyện rất bạo lực hoặc kinh dị nhưng lại được đùa rằng "quá trong sáng" (kiểu như nói ngược để tăng hiệu ứng hài hước). Đây là cách nói phổ biến trong văn hóa mạng Trung Quốc
[Bình luận nổi: Aaaaa! Trai đẹp điên cuồng, tôi có thể! Chồng ơi ăn em đi…]
Ánh mắt của Văn Tích thay đổi.
Đó là một sự thay đổi khó diễn tả thành lời, như thể trong dòng suối vốn trong vắt phản chiếu một mảnh hoàng hôn đỏ máu, rực rỡ, nhưng lại mang theo sự ma quái đáng sợ.
Hắn nhếch mép, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt, ngược lại giống như một lưỡi dao băng tẩm độc, đâm thẳng vào con thú bông thỏ đối diện.
“Thỏ con, mày đã từng chơi trò gia đình chưa?”
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc một cách khó hiểu.
Chưa kịp để thú bông thỏ phản ứng, Văn Tích đã lách người đến trước mặt nó với sự nhanh nhẹn hoàn toàn không phù hợp với thân hình gầy yếu của hắn.
“Bây giờ…” Đôi đồng tử đỏ tươi của hắn phản chiếu khuôn mặt kinh hoàng của thú bông thỏ: “Đến lượt tao.”
Giây tiếp theo, một cảnh tượng rợn người xuất hiện.
Những ngón tay mảnh khảnh trắng bệch đâm sâu vào cơ thể bông gòn đang phân hủy của thú bông thỏ. Kèm theo tiếng xé rách chói tai, những đường khâu thô ráp đứt ra, lộ ra bông gòn và vật liệu nhồi bên trong đang phân hủy, giống như nội tạng của một loài động vật nào đó, tỏa ra mùi hôi thối kinh tởm.
“Hi hi hi… Anh trai nhỏ, anh làm thỏ con đau…” Con thú bông cô dâu thỏ khổng lồ phát ra tiếng kêu thảm thiết, như tiếng trẻ con khóc, khiến da đầu người ta tê dại.