Kiều Vãn đứng trước cánh cửa gỗ quen thuộc, lòng tràn đầy hân hoan. Hôm nay, cô vừa hoàn thành một ca phẫu thuật thực tập xuất sắc, cảm giác phấn khích còn chưa tan. Cô muốn chia sẻ niềm vui này với Tô Lỗi, bạn trai cô, người luôn dịu dàng, thấu hiểu và động viên cô trên con đường y học đầy gian nan.
Nhưng khi cánh cửa mở ra, thế giới của cô như sụp đổ. Giữa ánh đèn vàng ấm áp của căn hộ, hai thân thể quấn lấy nhau trên ghế sofa. Tô Lỗi và Đường Tịnh, bạn thân nhất của cô, đang ôm nhau say đắm. Trong khoảnh khắc, mọi âm thanh như bị rút cạn khỏi thế giới. Đôi mắt Kiều Vãn mở to, cơ thể cô cứng đờ. Cô đã mong chờ một cái ôm đầy tự hào từ Tô Lỗi, nhưng giờ đây, hình ảnh hắn lại gắn liền với sự phản bội cay đắng.
"Vãn Vãn, Anh không phải như em nghĩ."
Tô Lỗi cuống quýt tách khỏi Đường Tịnh, ánh mắt lộ vẻ hoảng loạn.
Nhưng lời hắn chưa kịp thốt ra hết, Đường Tịnh đã bật cười khẩy, tựa như không hề cảm thấy tội lỗi. Cô ta chậm rãi kéo chăn quấn quanh người, ánh mắt mang theo tia chế giễu.
"Cần gì phải giả vờ nữa?"
Đường Tịnh cười nhạt.
"Kiều Vãn, cậu ngây thơ quá. Cậu tưởng Tô Lỗi yêu cậu thật lòng sao? Chẳng qua, hắn chỉ muốn lợi dụng cậu để tiếp cận gia đình họ Kiều mà thôi. Một con nhóc suốt ngày vùi đầu vào sách vở như cậu thì có gì thú vị chứ?"
Từng lời nói như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Kiều Vãn. Cô lùi lại một bước, rồi hai bước, đôi mắt tràn đầy đau đớn và căm hận. Người bạn trai cô yêu, người bạn thân cô tin tưởng, tất cả chỉ là một trò hề.
Không chịu nổi thêm một giây nào nữa, Kiều Vãn xoay người bỏ chạy. Ngoài trời mưa lất phất, hòa cùng cơn gió lạnh thấu xương. Cô lang thang không mục đích, bước chân loạng choạng trên những con phố tấp nập. Đau đớn dày vò cô từng cơn, từng cơn. Trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt.
Trong vô thức, cô đi qua những con đường từng gắn liền với những kỷ niệm đẹp nhất của mình và Tô Lỗi. Quán cà phê nhỏ ven đường nơi cả hai thường hẹn hò với nhau, góc công viên nơi hắn quàng khăn cho cô vào một ngày đông giá rét, rạp chiếu phim nơi họ cùng xem bộ phim đầu tiên. Những hình ảnh đó bỗng chốc trở nên cay đắng và vô nghĩa, nó lại càng khiến cho cô thêm đau đớn và tủi thân.
"Anh sẽ mãi yêu em."
Hắn từng nói vậy, giọng nói tràn đầy chân thành. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ là lời nói dối trơ trẽn.