Mỹ Diễm Omega Tới Cửa Câu Ta

Chương 6: Mở cửa

Cơ Liêu dựa vào tường phòng tắm, không hiểu nổi đầu óc mình lấy những suy nghĩ thái quá này từ đâu.

Chỉ là một Omega thôi mà, có lẽ Mục Thâm Thâm thực sự xinh đẹp xuất sắc, nhưng đến mức này sao?

Có thực sự đến mức đó không?

“Em ổn chứ?” Giọng nói của Mục Thâm Thâm vang lên từ bên ngoài.

Cơ Liêu: “...”

Mục Thâm Thâm gõ cửa phòng tắm, giọng nói dịu dàng đáng yêu che đi vẻ mặt tinh nghịch đắc ý.

Tiểu Alpha không phải rất thích nghiêm túc sao?

Cô muốn nhìn xem tiểu Alpha có thể chịu đựng đến khi nào.

“Còn chưa ra sao?” Mục Thâm Thâm tiếp tục dùng giọng điệu mềm mềm quấy rầy.

Cạch.

Tay nắm cửa phòng tắm xoay, cánh cửa đột nhiên mở ra, Cơ Liêu mặc áo choàng tắm xuất hiện trước mắt cô.

Mái tóc dài thấm nước được Cơ Liêu vén ra sau đầu, để lại một vệt nước dài trên áo tắm. Một vài sợi tóc lòa xòa dính trên má cô, làm nổi bật ngũ quan xuất chúng nhưng biểu tình lạnh nhạt. Ánh mắt lành lạnh như sương sớm dừng trên khuôn mặt Mục Thâm Thâm…

Mục Thâm Thâm sững sờ, tầm mắt không khỏi dõi theo giọt nước trên cằm Cơ Liêu, một đường chảy xuống, chậm rãi lướt qua cái cổ thon dài… Xương quai xanh mượt mà… Dừng một lát trên xương quai xanh, rồi biến mất vào những nếp gấp ở cổ áo tắm.

Có chút… Ực.

Mục Thâm Thâm vô thức nuốt nước bọt.

Thấy Mục Thâm Thâm nhìn mình chằm chằm rồi nuốt nước bọt, trong lòng Cơ Liêu nhảy dựng, rất muốn lùi một bước rồi đóng sầm cửa lại.

Omega này còn không thèm giả vờ nữa???

… Chắc chắn là ảnh hưởng của kỳ phát tình, là ảnh hưởng của kỳ phát tình. Không thể so đo với cô ấy, không thể so đo.

Cơ Liêu cụp mắt, liên tục trấn an bản thân như đang tẩy não.

“Có việc?”

Một lát sau, cô nhìn Mục Thâm Thâm, hỏi.

“À…” Ánh mắt Mục Thâm Thâm lưu luyến rời khỏi cổ áo Cơ Liêu. Bởi vì sự chú ý đều đặt trên một vài thứ không thể miêu tả được nên cô không thể duy trì sự giả tạo của mình, nhìn qua có chút lơ đãng: “Không có gì, chỉ muốn hỏi xem em có ổn không thôi?”

Cơ Liêu: “...”

Rốt cuộc cô đang cùng Omega này chơi cái trò gì? Không có việc thì sao lại gõ cửa?

Mục Thâm Thâm hoàn toàn không để ý tới tâm trạng của Cơ Liêu, ngược lại, đôi mắt cô sáng lấp lánh, hỏi với chút chờ mong: “Đêm nay chúng ta có thể ngủ chung không? Tôi không đến phòng em, em qua phòng tôi cũng được.”

“...”

Cơ Liêu trầm mặc. Trong sự im lặng đấy, cô cảm thấy huyết áp mình như gắn tên lửa, tăng vọt mà không có dấu hiệu báo trước.

“Được không?” Mục Thâm Thâm hỏi.

“Không. Được.” Cơ Liêu nghiến răng gằn từng chữ.

“Ơ?” Mục Thâm Thâm hơi thất vọng, lại hỏi: “Nếu ban đêm tôi sợ thì sao? Em biết đấy, Omega đều rất nhát gan.”

Cơ Liêu lại im lặng, lát sau mới khô cằn nhả ra mấy chữ: “Đừng sợ.”

“Hả?” Mục Thâm Thâmt ngẩn ra, nhưng vẫn không chịu từ bỏ: “Nhưng mà, sợ hãi không phải thứ tôi có thể kiểm soát. Tôi chỉ…”

Rất có lý.

Cơ Liêu nghe được một nửa thì nhận ra mình không tìm được lý lẽ để phản bác, nhưng cô không thể cùng Mục Thâm Thâm ngủ chung một phòng.

Thời gian ngắn ngủi, Cơ Liêu theo bản năng chọn biện pháp đơn giản nhất – bịt miệng Mục Thâm Thâm, không để cô ấy nói tiếp.

Mục Thâm Thâm chớp chớp mắt: “Ưm?”

Ký ức đã chết chợt sống lại, Cơ Liêu rất sợ Mục Thâm Thâm lại không thành thật liền lập tức buông tay, chuyển tầm mắt ra chỗ khác. Cô đưa tay kéo lại áo choàng tắm, viện cớ: “Tôi chưa tắm xong, có chuyện gì… Có thể nói sau.”

Nghe vậy, đầu óc Mục Thâm Thâm lại lơ lửng, ánh mắt dán trên người Cơ Liêu không rời, giọng nói dần nhỏ đi: “Nếu không, cùng nhau…”

Cơ Liêu sửng sốt một chút, ngay lập tức nhíu mày. Vẻ bất đắc dĩ tan đi, ánh mắt trở nên trong trẻo, ngay cả giọng điệu cũng lạnh lùng cứng rắn: “Cái gì?”

Mục Thâm Thâm bị giọng điệu này làm giật mình, đột nhiên tỉnh táo lại, phát hiện ra mình đã lỡ lời.

Có thể giả bộ vô tri quyến rũ Cơ Liêu, như vậy tiểu Alpha sẽ chỉ nghĩ đây là vấn đề của cô. Nhưng nếu trắng trợn dụ hoặc, để tiểu Alpha phát hiện mục đích của cô không trong sáng thì mọi chuyện sẽ chuyển biến theo chiều hướng tệ, và Cơ Liêu chắc chắn sẽ đuổi cô ra ngoài.

“Tôi chưa nói gì cả!”

Mục Thâm Thâm lập tức phủ nhận. Cô che miệng, quay người bỏ chạy.

Cơ Liêu nắm tay nắm cửa, mắt nhìn bóng dáng đã chạy xa của Mục Thâm Thâm, cô đau đầu đè bàn tay lên trán.

… Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Lần nữa đóng cửa phòng tắm, Cơ Liêu tắm lại một lần, chẳng qua lần này không còn suy nghĩ đến những thứ khác. Cô nhanh chóng tắm giặt rồi chạy về phòng, sợ Mục Thâm Thâm nhất thời gõ cửa lần nữa.

Tuy nhiên, Mục Thâm Thâm lại cư xử rất thành thật, trở nên an tĩnh hơn nhiều, không còn chọc chọc ám chỉ.

Cơ Liêu thở nhẹ ra.

Nếu có thể duy trì sự cân bằng không phá vỡ giới hạn, cô cũng không phải không thể tiếp thu. Cơ Liêu chẳng buồn tìm hiểu mục đích của Mục Thâm Thâm, dù sao cô sắp rời khỏi thành phố này rồi.

Coi như là làm một việc tốt trước khi rời đi.

Trong lòng bình tĩnh, Cơ Liêu kéo màn rồi nằm lên giường.

Chỉ là, không biết có phải do đã chịu ảnh hưởng từ pheromone của Omega hay không, Cơ Liêu có một giấc mơ hiếm có.

Trong mơ, cô chưa ký hợp đồng với Công ty giải trí Thiên Ánh, vẫn là một học sinh trung học. Cô đang ngồi bên cửa sổ, nhàm chán xoay bút. Trong lúc ăn không ngồi rồi thì Trình Di, người hơn cô hai tuổi, đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.

Trình Di đi ngang qua cửa sổ lớp học của cô, đôi giày da giẫm lên ánh nắng tươi đẹp, như thể bóng xanh của cả mùa hè đều ngưng tụ trên viền váy kẻ caro kia.

Khoảnh khắc Tiểu Cơ Liêu thất thần nhìn cô, Trình Di lơ đãng nghiêng đầu, ánh mắt cứ vậy tự nhiên rơi xuống người Cơ Liêu. Cô dừng một chút, rồi cong mắt nở nụ cười.

Ấm áp, chữa lành.

Thật đẹp.

Cơ Liêu vô thức nhíu mày, lẩm bẩm: “... Đàn chị.”

Mục Thâm Thâm, người đang lặng lẽ vào phòng ngủ của Cơ Liêu, một chân đã quỳ trên người, bỗng ngẩn người.

Tiểu Alpha đang nói gì?

Cô nghiêng đầu lắng nghe, nhưng Cơ Liêu không mở miệng nữa, chỉ nhíu mày càng chặt.

Giấc mơ thời thanh xuân tan thành từng mảnh, hình ảnh hỗn độn mù mịt, xen lẫn cả những thứ mà Cơ Liêu không muốn nhớ lại. Đôi tai quá nhạy dường như bắt được một vài âm thanh sột soạt…

Cô không nhịn được mà mở mắt ra, liền va vào đôi mắt mèo trong veo quyến rũ.

Cơ Liêu đột nhiên cả kinh, thân thể dịch về phía sau một chút, khϊếp sợ hỏi: “Sao cô lại ở đây?”

Động tác đột ngột làm chiếc chăn mỏng trượt xuống vài phần, kéo theo cổ áo tròn trắng của bộ đồ ngủ, để lộ ra xương quai xanh uyển chuyển cùng vóc dáng trẻ trung.

Ánh mắt Mục Thâm Thâm dừng ở đó một lúc, sau đó cô đột nhiên ngả người về phía trước, hai tay chống ở eo Cơ Liêu.

Động tác chống giường tránh né của Cơ Liêu khựng lại, nhìn gương mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta chấn động đột nhiên sát lại, cô nhất thời không nói được gì.

Mục Thâm Thâm chống tay, đôi mắt trong suốt từ từ ngập nước, mở miệng nói với giọng điệu tủi thân ở khoảng cách gần: “Tôi sợ lắm… Em cho tôi ở lại đây đi.”

Sợ? Sợ cái gì?

Cơ Liêu nhìn Mục Thâm Thâm, cảm thấy choáng tai hoa mắt, lời lẽ chất vấn phải hỏi ngay từ đầu bị nghẹn lại.

“Hức…” Mục Thâm Thâm khẽ rầm rĩ một tiếng, bất ngờ nghiêng đầu chui vào lòng Cơ Liêu.

Cơ Liêu sững sờ, theo bản năng bảo hộ cô…

Thật mềm.

Ôm một người ấm áp trong lòng, phản ứng đầu tiên của Cơ Liêu là thật mềm. Ấm áp, mềm mại, mang theo hương vải ngọt ngào.

Vị ngọt của vải…

“Cơ Liêu…” Omega trong lòng khẽ nhúc nhích, vừa ngoan vừa mềm.

Cơ Liêu mơ hồ cảm thụ sự hiện diện của Omega trong lòng. Đột nhiên, cô cảm thấy lành lạnh ở xương quai xanh, tựa như có đầu ngón tay đang nhẹ nhàng vuốt ve, như có như không, giống bị đuôi mèo cọ qua.

“... Sao tim em đập nhanh thế?” Giọng nói của Omega nhẹ nhàng, như nữ quỷ chuẩn bị câu dẫn thư sinh trong những bộ phim Hồng Kông xưa.

Cơ Liêu bất chợt hoàn hồn, nhận ra tiếng tim mình đã lớn đến mức nghe như sấm rền bên tai.

Tại sao lại như vậy???

Gần như theo bản năng, Cơ Liêu đẩy Mục Thâm Thâm ra, bật dậy khỏi giường. Như muốn chứng minh gì đó nhưng vì quá sốc mà chưa kịp định thần, cô lùi lại vài bước, tay sờ đến mép cửa sổ.

“A!” Mục Thâm Thâm không có phòng bị bị đẩy ngã ra giường, quay đầu trừng mắt nhìn Cơ Liêu với vẻ hơi buồn bực.

“Sao cô lại chạy qua đây?” Cơ Liêu đã tỉnh táo đôi chút, hạ giọng nói: “Không phải tôi đã bảo không được vào phòng tôi sao?”

Vẻ mặt tức giận của Mục Thâm Thâm chợt cứng lại, lộ ra vài phần chột dạ, cô xoa xoa cổ tay: “Tôi… Tôi thật sự rất sợ.”

“Sợ cái gì?” Cơ Liêu nhíu mày.

“Tôi… Tôi sợ bóng tối.” Mục Thâm Thâm chột dạ nói.

Cơ Liêu mím môi, cuối cùng vẫn không nặng lời: “Hơn nửa đêm, một Alpha sao có thể ngủ chung phòng với một Omega đang gần tới kỳ phát tình.”

Nói xong, Cơ Liêu không nhìn Mục Thâm Thâm, trực tiếp bước tới cửa phòng ngủ.

“Cơ Liêu!” Mục Thâm Thâm phẫn nộ, chống một cánh tay, ngồi thẳng dậy: “Kể cả em có rời đi, tôi cũng sẽ theo sau! Tôi sợ tối, hôm nay em ở đâu thì tôi ở đó!”

Bàn tay Cơ Liêu đang nắm tay nắm cửa khựng lại.

“Em vẫn định đi sao?” Giọng nói có phần bực bội của Mục Thâm Thâm vang lên sau lưng cô.

Cơ Liêu dừng một lát, chậm rãi hít thở. Cuối cùng, cô buông tay, xoay người trở lại, ngồi xuống chiếc sofa treo: “Tùy cô. Đêm nay tôi ở đây.”

Mục Thâm Thâm sững sờ: “Em, em không lên giường sao?”

Lăn lộn nửa ngày, Cơ Liêu đã hoàn toàn tỉnh táo. Cô hờ hững liếc nhìn Mục Thâm Thâm, nói: “Rốt cuộc cô có ngủ hay không?”

Mục Thâm Thâm lớn đến bây giờ cũng chưa phải chịu chút uất ức nào, lập tức tức giận ngã xuống giường: “Ngủ! Ngủ ngay đây!”

Cơ Liêu hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống.

Căn phòng yên tĩnh vài giây, giọng nói nghèn nghẹn khuất khuất của Omega lại vang lên: “Cơ Liêu… Nơi này đều là mùi của em.”

Nói nhảm, Cơ Liêu nhắm mắt, nhéo nhéo giữa mày, đó là giường tôi.

Căn phòng lại chìm vào im lặng. Một lúc lâu sau, lâu đến mức Cơ Liêu gần như thϊếp đi lần nữa, bỗng cô nghe thấy tiếng chăn xê dịch. Có vẻ Mục Thâm Thâm đã cuộn chăn lại rồi cầm gối đổi hướng nằm. Chiếc ghế treo vốn được đặt ở chân giường, bây giờ Mục Thâm Thâm chỉ cần nghiêng người là có thể nhìn thấy cô.

“Cơ Liêu.” Mục Thâm Thâm lại mở miệng, thanh âm rất nhẹ: “Thật ra em không cần đứng đắn như vậy.”

“... Cô có ngủ không?” Cơ Liêu hỏi.

“Nếu tôi không muốn ngủ thì sao?” Mục Thâm Thâm hỏi lại, mang theo chút nóng lòng muốn thử.

“Thì vận động thân thể.” Cơ Liêu nhàn nhạt đáp: “Xuống lầu chạy hai mươi vòng. Mệt mỏi liền buồn ngủ.”

Mục Thâm Thâm: “...”

Đại khái lời đe dọa có hiệu quả, trên giường không còn động tĩnh nữa. Mục Thâm Thâm tựa hồ thu mình vào trong chăn, không mở miệng.