Omega Siêu Ngọt Ngào Hoá Ra Lại Là Kẻ Cuồng Kiểm Soát

Chương 1: Thế giới song song

“Khương Từ Nguyệt, dậy đi, tan học rồi.”

Thu Cảnh Minh dùng đuôi bút máy nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay Khương Từ Nguyệt — thiếu niên đang gối đầu lên tay ngủ thϊếp trên bàn cuối cùng cũng cử động, lông mi khẽ run lên như sắp mở mắt.

“Tan học rồi à?” Khương Từ Nguyệt đôi mắt vẫn còn lờ mờ, nheo nheo mắt liếc sang bạn cùng bàn rồi lại nhắm lại.

Thu Cảnh Minh ban đầu không dám nhìn thẳng cậu, thấy cậu mở mắt liền vội quay đầu đi.

Nhưng chờ một lúc người bên cạnh lại nhắm mắt ngủ tiếp nên anh lại quay đầu lại, tay cầm bút máy mân mê, do dự không biết có nên gọi tiếp hay không.

Tay vẫn vô thức mân mê cây bút, ánh mắt lại không tự chủ dừng lại trên khuôn mặt Khương Từ Nguyệt.

Trời đã chạng vạng, chỗ ngồi của họ gần cửa sổ, ánh hoàng hôn phủ lên người Khương Từ Nguyệt một màu vàng ấm áp, ngay cả mái tóc đen cũng như được nhuộm thêm sắc nắng.

Mu bàn tay gối lên má tạo thành một đường cong mềm mại, trông cứ như một viên bánh gạo nếp mềm mềm.

Đây là khung cảnh Thu Cảnh Minh rất hiếm thấy bởi Khương Từ Nguyệt rất ít khi ngủ gục trong lớp.

Những nét còn lại trên gương mặt quá đỗi tuấn tú ấy gần như đã được Thu Cảnh Minh khắc ghi vào trí nhớ.

Tóc của cậu ấy rất suôn, không thuộc loại mềm mượt nên mỗi lần gội xong sẽ lòa xòa che mất mắt.

Đôi mắt là dạng đào hoa tiêu chuẩn ngay cả khi đang lơ đễnh nhìn cục tẩy cũng toát ra nét si tình.

Chiếc mũi nhỏ thanh tú và ngay phần đầu mũi bên phía gần Thu Cảnh Minh còn có một nốt ruồi nhỏ, nếu không phải người thường xuyên quan sát như anh thì rất dễ bỏ qua.

Thật ra dưới mắt bên phải của cậu ấy còn có một nốt ruồi rõ hơn chỉ là góc của Thu Cảnh Minh bây giờ không nhìn thấy được.

Còn đôi môi kia... môi... rất đẹp, muốn hôn...

Thu Cảnh Minh giật mình quay phắt đầu đi, hai má đỏ ửng.

Anh luôn như vậy, may mà lúc này Khương Từ Nguyệt đang nhắm mắt không phát hiện ra ánh nhìn của anh.

Anh điều chỉnh lại hơi thở lại nhẹ nhàng chọc Khương Từ Nguyệt bằng bút máy: “Khương Từ Nguyệt, tan học rồi, cậu về nhà ngủ đi.”

“Ừm…” Khương Từ Nguyệt lần này mới thật sự tỉnh hẳn, hàng mi dài khẽ cong lên, đôi mắt sáng lấp lánh cũng được ánh hoàng hôn nhuộm vàng.

Thu Cảnh Minh không dám nhìn nữa, lặng lẽ quay đầu, thu bút về.

“Cảm ơn.” Khương Từ Nguyệt chống tay nhìn chằm chằm mặt bàn một lúc, rồi mới bắt đầu thu dọn sách vở.

Cậu từ từ đứng dậy đeo cặp lên vai, ngay lập tức thu hút ánh mắt của cả lớp, không riêng gì Thu Cảnh Minh.

“Ánh sáng này cũng đỉnh thật đấy! Đẹp vãi chưởng!”

“Mày lại chụp trộm hoa khôi rồi! Đừng có đăng lên đấy, fan của cậu ấy mà biết là mày tiêu đời!”

“Biến đi, mày nói xem mày có muốn không?”

“Gửi tao.”

“Cho tao nữa.”

...

Khương Từ Nguyệt từ lần đầu đặt chân vào trường đã được diễn đàn trường công nhận là Omega hoàn mỹ. Dù chưa phân hoá nhưng số lượng Alpha đến tỏ tình nhiều không kể xiết.

Tuy cậu từ chối tất cả nhưng vì gương mặt quá mức ngoan ngoãn, tinh xảo nên luôn khiến người khác hiểu lầm. Dù thái độ cậu không tốt vẫn luôn có người tìm mọi cách bao biện.

Bởi vì cậu là “Omega ngọt ngào tuyệt thế” được công nhận trên toàn diễn đàn.

Hình tượng này có thể được khắc sâu đến thế, chín phần mười là nhờ gương mặt quá mức tinh xảo kia. Phần còn lại là ánh mắt đào hoa khiến người ta hiểu nhầm.