Nguyễn Thùy Dung đến quán ăn từ sớm, đôi mắt lướt quanh không gian ấm cúng nhưng chẳng thấy bóng dáng Mai Minh Châu đâu. Cô đứng đó, lòng thấp thỏm, tay mân mê chiếc điện thoại rồi bấm số gọi. Đầu dây bên kia im lặng, chẳng ai nhấc máy. Cô nhắn tin, từng dòng chữ hiện lên màn hình, nhưng người không hồi đáp. Trên bàn ăn, sáu chỗ đã được sắp xếp gọn gàng, khăn ăn gấp tỉ mỉ, bát đũa sáng bóng. Cô còn cố ý để dành một chỗ trống cho Mai Minh Châu, hy vọng bạn sẽ xuất hiện, vậy mà người vẫn biệt tăm biệt tích. Nguyễn Thùy Dung thở dài, một cảm giác hụt hẫng thoáng qua. Đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai cô.
Cô quay đầu, ánh mắt thoáng bối rối, tim khẽ lỡ một nhịp. Trước mặt là Kiều Ngọc Linh, lớp trưởng cũ, cô gái phố thị từng là tâm điểm chú ý của cả lớp hồi cấp ba. Linh nổi bật với vẻ ngoài sắc sảo, khí chất tự tin toát ra từ cách ăn mặc lẫn cử chỉ, ai cũng phải công nhận. Nguyễn Thùy Dung thoáng giật mình, ngẩn người ra, đầu óc trống rỗng chẳng biết phải mở lời thế nào.
Kiều Ngọc Linh chẳng để tâm đến sự lúng túng của cô, đi thẳng vào vấn đề với giọng điệu tự nhiên như thể hai người vẫn thường xuyên gặp gỡ.
“Ê Dung, Châu đâu? Không tới à?”
Nguyễn Thùy Dung ngơ ngác, đôi mày khẽ nhíu lại, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
“Sao tự dưng lại hỏi tao về cái Châu?”
“Thì mày hay chơi với nó…”
“Không phải, ý tao là tại sao lại hỏi tới cái Châu?”
“Không có gì, lâu không thấy thôi.”
Kiều Ngọc Linh bỏ lại một câu trả lời mơ hồ, chẳng rõ ý tứ, rồi quay gót bước về phía đám bạn đang rôm rả cười nói. Nguyễn Thùy Dung đứng yên tại chỗ, đầu óc quay cuồng như lạc vào một màn sương mù. Hồi cấp ba, đúng là Mai Minh Châu khá thân với Kiều Ngọc Linh. Nhưng ai cũng biết, Linh thường hay nhờ vả Châu đủ thứ, từ việc nhỏ như mượn vở đến những chuyện lớn hơn như nhờ làm bài tập nhóm. Không phải bắt nạt, mà là kiểu ỷ lại, nũng nịu đầy tinh tế, đúng chất con gái thành phố. Điều kỳ lạ hơn cả là Mai Minh Châu chưa từng từ chối Linh lần nào, dù đôi khi ánh mắt cô ấy thoáng chút miễn cưỡng. Nghĩ đến đây, Nguyễn Thùy Dung lắc đầu ngao ngán. Cô chẳng hiểu nổi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Bên kia bàn ăn, Kiều Ngọc Linh vừa trở lại chỗ ngồi, dáng vẻ ung dung như chẳng có gì đáng bận tâm. Một thanh niên cao lớn, khuôn mặt sáng sủa, lập tức choàng tay qua vai nàng, nở nụ cười thân mật.
“Bé yêu đi đâu đấy?”
Kiều Ngọc Linh cau mày, gạt phăng tay hắn ra, ghế dịch xa thêm một chút. Giọng nàng lạnh tanh, pha chút khó chịu.
“Bé yêu con khỉ mày. Đừng có khoác vai, khó chịu.”
Thanh niên ngẩn ra, mắt mở to trong vài giây, rõ ràng bất ngờ trước phản ứng của nàng. Nhưng rồi hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười dịu dàng như muốn xoa dịu.
“Không thích thì thôi. Làm gì căng, tí nữa về anh chở về nhé.”
Kiều Ngọc Linh không buồn thay đổi biểu cảm, đôi mắt thờ ơ nhìn sang chỗ khác.
“Để nghĩ.”
Chu Quỳnh Nga, cô bạn thân ngồi cạnh tò mò quay sang, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy thắc mắc.
“Đang ăn mà đứng dậy đi đâu thế?”
Kiều Ngọc Linh liếc cô bạn một cái, trả lời qua loa như thể chỉ muốn kết thúc nhanh cuộc trò chuyện.
“Xem nhà vệ sinh ở đâu.”
“Thế tìm được chưa?”
“Chưa.”
“Ở bên trái quán ấy, đi vào bên trong.”
Kiều Ngọc Linh buông đũa xuống bàn, đứng dậy lần nữa, giọng đều đều.
“Tao đi vệ sinh đã.”
Nàng bước đi, chẳng buồn ngoảnh lại hay quan tâm đến những ánh mắt tò mò phía sau. Vào đến nhà vệ sinh, ánh đèn trắng chói lòa hắt lên gương lớn, sáng đến mức khiến mắt nàng hơi nhòe đi. Kiều Ngọc Linh dừng lại, nhìn bóng mình phản chiếu trong gương. Hôm nay, nàng đã cố ý trang điểm kỹ lưỡng, đôi mắt được kẻ eyeliner sắc nét, môi đỏ mọng, váy mới mua ôm sát cơ thể, sang trọng và nổi bật. Nàng hài lòng với vẻ ngoài của mình, nhưng trong lòng lại dậy sóng. Dòng nước lạnh chảy qua kẽ tay, làm đôi mắt mơ màng dần tỉnh táo. Nàng đứng đó, lòng ngổn ngang, ánh mắt ẩn chứa một nỗi chờ đợi không lời, nhưng chẳng ai biết được.
Cùng lúc đó, Mai Minh Châu bước vào quán ăn mà lớp đã đặt trước, một nhà hàng nhỏ với lối trang trí giản dị nhưng toát lên vẻ sang trọng kín đáo. Cô lặng lẽ rút điện thoại, nhắn tin cho Nguyễn Thùy Dung để hỏi vị trí. Tin nhắn trả lời đến gần như ngay lập tức, ngắn gọn mà rõ ràng: "Tầng hai, bàn gần cửa sổ."
Cô khẽ nhếch môi, cất điện thoại rồi bước lên cầu thang. Không gian tầng hai còn đông hơn tầng một, tiếng người nói cười rôm rả hòa cùng tiếng điều hòa chạy hết công suất. Mùi thơm nồng nàn của thức ăn từ bếp tràn ngập, len lỏi vào từng giác quan, khiến chiếc bụng rỗng của cô réo lên từng cơn đói cồn cào.
Đúng lúc ấy, Nguyễn Thùy Dung ngẩng đầu lên khỏi điện thoại. Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc. Nguyễn Thùy Dung lập tức giơ tay, nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng, vẫy gọi cô lại gần. Mai Minh Châu mỉm cười méo mó, bất lực bước tới. Trên bàn, thức ăn vẫn còn nguyên vẹn, bày biện đầy đặn như chưa ai động đũa. Vài người quanh đó nhận ra cô, hồ hởi chào hỏi, giọng điệu đầy phấn khích. Sự nhiệt tình ấy khiến cô hơi lúng túng, dù trong lòng thừa hiểu: việc cô xuất hiện ở đây quả là một bất ngờ lớn. Hồi cấp ba, mỗi lần trường tổ chức lễ hội hay sự kiện, cô luôn tìm đủ lý do để trốn ở nhà. Chẳng ai từng thấy bóng dáng cô ở những nơi đông đúc như thế này.
Cô gượng gạo đáp lại từng lời chào, nụ cười trên môi cứng nhắc như đeo mặt nạ. Thấy vậy, Nguyễn Thùy Dung nhanh chóng lên tiếng can thiệp, giọng điệu nửa đùa nửa thật.
“Thôi mấy đứa đừng làm nó sợ, để yên cho nó ăn cái đã!”
Nhờ thế, Mai Minh Châu mới có cơ hội gắp miếng thịt đầu tiên. Quả nhiên, cái đói làm mọi thứ trở nên ngon tuyệt vời. Cô gắp liền mấy miếng, nhai ngấu nghiến, chưa kịp nuốt trôi thì Nguyễn Thùy Dung bất ngờ lên tiếng, giọng đầy ẩn ý.
“Mày biết gì không, nãy Linh hỏi tao, mày đâu đấy.”
“Khụ… Cái gì?” Mai Minh Châu suýt sặc, vội đặt đũa xuống, mắt tròn xoe nhìn bạn.