Hủy Hôn Sau, Nàng Xoay Người Gả Cho Trăm Tỷ Ẩn Phú

Chương 14

“Đi thôi.”

Anh nhận lấy cây dù từ tay cô: “Dạo này em vất vả rồi.”

Cố Tuấn là người sống nặng tình, nhưng anh không giỏi biểu lộ. Anh không quen nói những lời cảm ơn khách sáo. Thay vì vậy, anh đưa cho Hứa Yểu một chùm chìa khóa.

“Đây là…?”

“Chìa khóa căn hộ ở Thịnh Hải Hoa Viên. Em cầm tạm đi.”

Anh dừng lại một chút, rồi nói thêm: “Chính là căn hộ mà trong thỏa thuận trước đây có đề cập sẽ để lại cho em.”

Sau nhiều ngày sống chung, từ cảm giác thương cảm, Hứa Yểu dần chuyển sang khâm phục anh. Trong hoàn cảnh đau buồn tột cùng, Cố Tuấn vẫn giữ được lý trí để lo liệu chu toàn hậu sự cho ông nội. Không hổ danh là học bá từng giành học bổng toàn quốc, người đàn ông như anh, dù xuất thân nghèo khó, cũng có thể tự mình tạo nên một chỗ đứng đàng hoàng...

Nhưng rồi lời anh nói lại kéo Hứa Yểu trở về thực tại.

Việc Cố Tuấn có xuất sắc hay không thì liên quan gì đến cô? Hai người họ chỉ kết hôn vì nhu cầu, một cuộc hôn nhân vội vã không tình cảm.

Cố Tuấn đồng ý cưới cô chẳng qua là vì muốn ông nội ra đi thanh thản, không còn vướng bận gì. Giờ ông đã an nghỉ, Hứa Yểu bắt đầu lo lắng liệu anh có “qua cầu rút ván” hay không.

“Giờ em vẫn chưa thể ly hôn.”

Ba năm biến cố đã rèn cho Hứa Yểu một lớp da mặt không mỏng như xưa. Cô vẫn cần Cố Tuấn – ít nhất là vai trò một người chồng trên danh nghĩa: “Anh cũng biết vì sao em đồng ý ký giấy kết hôn. Giờ cấp trên của em chưa thể chấp nhận chuyện chia tay, còn mẹ em thì…”

Cố Tuấn ngắt lời cô: “Em nghĩ nhiều rồi. Anh đâu có định nhắc đến chuyện ly hôn. Anh đưa chìa khóa cho em là để em làm quen trước với nơi ở. Chúng ta đã là vợ chồng, chẳng lẽ em còn định ở mãi bên ngoài?”

Đầu óc Hứa Yểu như bị sét đánh ngang tai.

Kết hôn rồi, đúng là cô không thể cứ mãi thuê phòng ở riêng được nữa.

Cặp vợ chồng mới cưới mà sống riêng, lừa được Thẩm Diên chứ sao giấu nổi mẹ cô – bà Lâm Mỹ Nhàn!

Hứa Yểu nhận lấy chìa khóa: “Em còn ít đồ cần thu dọn. Dọn xong em sẽ chuyển đến, đến lúc đó em gọi cho anh nhé?”

Sau vài ngày “cưới chớp nhoáng”, cuối cùng Hứa Yểu cũng có được số điện thoại của chồng mình!

Tất nhiên, Cố Tuấn cũng lưu lại số của cô.

Cố Tuấn đang định hỏi có cần anh giúp thu dọn đồ không thì luật sư – người từng soạn thỏa thuận trước hôn nhân cho họ – bước đến.

Hứa Yểu tinh ý nói: “Hai người cứ bàn, em ra xe ngồi trước.”

Cố Tuấn khẽ gật đầu.

Hứa Yểu cần thời gian để thích nghi với vai trò người vợ, còn Cố Tuấn – chẳng lẽ không vậy? Trong suốt thời gian lo tang lễ, Hứa Yểu đã để lại cho anh ấn tượng không tệ. Ai mà chẳng từng có lúc nông nổi. Anh không nên vì ấn tượng cũ mà phủ nhận hoàn toàn con người cô.

Đợi Hứa Yểu lên xe, luật sư mới đưa cho anh một xấp tài liệu:

“Đây là hồ sơ anh yêu cầu, thông tin về cô Hứa.”

Hồi đó hai người cưới nhau quá gấp, Cố Tuấn không có thời gian tìm hiểu kỹ. Nhưng giờ đã là vợ chồng hợp pháp, anh cần phải hiểu rõ hơn về người vợ của mình – ít nhất là trên phương diện pháp luật.

Dù giữa hai người đã từng ký thỏa thuận trước hôn nhân, chỉ cần Cố Tuấn không đồng ý thì Hứa Yểu cũng không thể dựa vào cuộc hôn nhân này để chia phần tài sản của anh. Nhưng lỡ như Hứa Yểu tiếp cận anh không chỉ vì tiền thì sao?

Cố Tuấn mở tập hồ sơ mà luật sư đưa.

Thì ra gia đình Hứa Yểu đã phá sản.

Ba năm trước, đúng vào thời điểm sự nghiệp Cố Tuấn bước vào giai đoạn then chốt—tiến thêm một bước thì có thể đứng trên đỉnh cao, lùi một bước sẽ trở thành bàn đạp cho người khác vượt lên—anh chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện ngoài lề.