Nhìn lại đồng hồ, đã một giờ năm mươi bảy phút, chỉ còn ba phút. Cái gọi là “cạm bẫy lúc rạng sáng” kia, khả năng cao là không tìm ra được rồi.
Hắn quyết định mặc kệ, ngồi tại chỗ gõ bàn phím lạch cạch, chửi từ đầu đến cuối, từ trên xuống dưới, từ cá nhân đến cả nhà cái tên cư dân mạng chỉ trích mình một trận, chửi xong không quên lôi cả chủ thớt ra quất thêm một trăm chữ. Xong xuôi nhấn mạnh phím Enter, lúc này mới đắc ý mãn nguyện, đứng dậy.
Chỉ là không hiểu sao, lúc này mạng hình như hơi lag. Vừa mới nhấn gửi, màn hình đã nhảy ra biểu tượng đang tải hình tròn, quay chầm chậm ở đó.
Bách Kiện Bình cũng lười đợi. Sắp phải vào Quái Đàm rồi, hắn nghĩ bụng ngủ thêm được lúc nào hay lúc đó nên đi thẳng, đến laptop cũng chẳng buồn tắt.
Cũng vì thế, hắn không hề để ý thời gian gửi bình luận của mình vừa đúng hai giờ lẻ một phút. Và ngay sau khi hắn rời đi không lâu, biểu tượng đang tải quay chầm chậm kia cuối cùng cũng biến mất.
Thay vào đó là một cửa sổ thông báo, “bụp” một tiếng nhảy ra, như một con mắt đột nhiên mở lớn——
【Xin lỗi】
【Bài đăng bạn trả lời không tồn tại】
Rất nhanh, hai tiếng đồng hồ nữa lại trôi qua.
Cái lạnh kỳ lạ ập đến từ bốn phía. L*иg ngực Bách Kiện Bình đang ngủ say bỗng rung lên khó hiểu, một cảm giác mất trọng lượng quen thuộc mà mãnh liệt, đột ngột truyền khắp toàn thân.
Hoảng hốt mở mắt ra, quả nhiên, bản thân đã ở một không gian khác.
U ám, lạnh lẽo. Nơi tầm mắt chạm tới không có nguồn sáng rõ ràng, giữa một vùng tối mờ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét của một vài đồ vật.
Xem tình hình này… bây giờ hắn hẳn là đang ở trong một khung cảnh trong nhà nào đó? Cái đường nét dài dài kia, trông có vẻ là bàn ăn?
Âm thầm nuốt nước bọt, Bách Kiện Bình hơi khom người, cố nén sự hoảng sợ bất an trào lên từ đáy lòng, bắt đầu cẩn thận di chuyển sang bên cạnh.
Khi khung cảnh Quái Đàm đang ở là nơi trong nhà có tầm nhìn thấp, “nhanh chóng dựa vào tường” được coi là một cách xử lý vững chắc được công nhận. Thứ nhất là tiện di chuyển tiếp trong bóng tối, thứ hai là có thể tìm hiểu thêm tình hình khung cảnh. Nếu may mắn, không chừng còn có thể sờ trúng công tắc đèn…
Giống như bây giờ.
Cạch một tiếng. Bách Kiện Bình nhấn cái công tắc bập bênh vừa sờ được. Ánh sáng rực rỡ tràn ngập khắp không gian.
Lần này hắn đã nhìn rõ. Nơi đang đứng quả thực là phòng khách. Hắn đang đứng ở khu vực huyền quan, cách đó không xa là một chiếc bàn ăn dài.
Phòng khách ít nhất cũng rộng trăm mét vuông, rất rộng rãi, dọn dẹp cũng sạch sẽ. Tổng thể dùng phong cách trang trí đen trắng tối giản, ngoài bàn ăn ra còn bày biện bàn trà sofa, trông khá giống những gia đình bình thường, cũng không thấy có thứ gì đáng sợ…
Điều này khiến Bách Kiện Bình hơi thở phào nhẹ nhõm nhưng tim vẫn còn đập thình thịch.