Sau Khi Xuyên Thành Em Trai Của Nam Phụ Thứ Ba, Tôi Nổi Điên Rồi

Chương 4: Buổi sáng xui xẻo nha anitfan!

Thẩm Đình men theo con đường đã in trong ký ức để quay về phòng. Vừa mở cửa phòng ra, cậu không kìm được mà trừng to mắt.

Cả căn phòng chỉ có thể dùng hai chữ để miêu tả: Sang trọng!

Vừa bước vào, ánh mắt Thẩm Đình lập tức bị thu hút bởi chiếc bình hoa được chế tác hoàn toàn từ vàng nguyên chất đặt trên bàn. Trong bình cắm đầy hoa tươi, chiếc giường lớn dài tới hai mét được đặt ngay chính giữa phòng ngủ, bên cạnh còn có một ban công bao quanh cực kỳ rộng rãi.

Căn phòng còn được thiết kế thêm cả một phòng thay đồ cực lớn, phòng tắm và một phòng chơi game riêng biệt.

Thẩm Đình đóng cửa lại, trong lòng không khỏi cảm thán, quả nhiên là nghèo khó đã giới hạn trí tưởng tượng của mình rồi.

Cậu nhào lên chiếc giường lớn mềm mại, chăn gối trên giường vừa êm vừa thơm mùi nắng, nhìn là biết mới được phơi xong.

Nghĩ đến chuyện ngày mai phải quay show thực tế, Thẩm Đình đi vào phòng thay đồ, kéo ra chiếc vali điện tử bị phủ bụi ở góc tường, cậu cắm sạc và bắt đầu sắp xếp hành lý. Thứ gì thiếu thì mở app trên điện thoại đặt giao tận nơi.

Một tràng thao tác dứt khoát được thực hiện xong.

Thẩm Đình nhìn ba chiếc vali trước mặt, hài lòng gật gù, có mấy cái này rồi, mẹ sẽ không còn lo lắng mỗi khi mình đi xa nữa.

Cậu ngáp một cái rồi đặt báo thức, thậm chí còn đổi cả nhạc chuông mới, sau đó thoải mái chui vào chăn chuẩn bị một giấc ngủ ngon.

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua lớp rèm mỏng chiếu lên gương mặt tinh xảo của Thẩm Đình.

Trước cổng Thẩm gia, một chiếc xe bảo mẫu màu đen dừng lại.

Vệ sĩ A sau khi xác nhận thân phận của đối phương thì mở cổng cho xe vào.

Ngồi trong xe là các nhân viên của tổ chương trình "Khoảnh Khắc Yêu".

Lúc này, camera đã được bật.

Chương trình "Khoảnh Khắc Yêu" phát sóng dưới hình thức kết hợp giữa livestream và ghi hình trước.

Vừa mới bắt đầu mở livestream ở phía Thẩm Đình, phòng phát sóng đã lập tức có hàng loạt người ùa vào, phần lớn là những người bị thu hút bởi đợt rút thăm trúng thưởng ngày hôm qua.

[Ôi trời, năng lực gì mà đỉnh vậy trời?]

[Thẩm tai họa, cút khỏi giới giải trí đi.]

[Ghé qua xem vị thần tài tương lai của tôi nè~!]

Phòng livestream của Thẩm Đình vừa lên sóng đã ngay lập tức nhảy vọt lên top đầu, chỉ sau mỗi Tư Thần.

Tổng đạo diễn nhìn thấy cảnh tượng này thì vui vẻ vuốt râu, cười tít mắt. Chương trình này chắc chắn sẽ bùng nổ rồi!

Nhân viên tổ chương trình lễ phép nhấn chuông cổng.

Quản gia già ra mở cửa.

Lúc này, ba Thẩm đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, vừa đọc báo tài chính vừa nhâm nhi tách trà.

“Chào mừng mọi người đến đây.” Mẹ Thẩm mặc một chiếc sườn xám thanh lịch, ôm sát tôn dáng, khiến bà trông cao quý, tao nhã, như thể không thuộc về thế gian này.

Nhân viên chương trình nhìn mà choáng váng, đây là kiểu phụ huynh thần tiên gì vậy chứ, vừa đẹp vừa xứng đôi quá mức!

[Trời ơi mẹ đẹp quá, ba thì chuẩn tổng tài bá đạo, kiếp trước Thẩm Đình cứu cả dải ngân hà à?]

[Khoan, mấy người không nhận ra trong phòng khách có nguyên một đống sản phẩm là do Tư Thần làm đại diện à?]

[Chết thật, đúng là có luôn… tự nhiên hết cảm tình với Thẩm Đình rồi.]

[Xin phép bế thầy Tư nhà tôi về, không hẹn gặp, cảm ơn.]

“Xin lỗi nhé, Tiểu Bảo nhà tôi vẫn chưa dậy.” Mẹ Thẩm áy náy nhìn các nhân viên tổ chương trình đang đứng trước mặt.

“Không sao, không sao, tụi tôi quay chính là cái cảnh chưa chịu dậy đó mà.” Nhân viên thấy đại mỹ nhân trước mặt trông buồn buồn, vội vàng xua tay trấn an.

“Vậy thì tốt quá rồi, phòng của nó ở tầng hai, căn đầu tiên bên tay phải.” Mẹ Thẩm nghe vậy lại nở nụ cười giống như một bông hoa hồng héo úa bỗng chốc hồi sinh, kiêu hãnh nở rộ trở lại.

Cameraman cẩn thận bê máy quay đi lên phòng Thẩm Đình rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Lúc này Thẩm Đình đang nằm ngủ say trên giường, tay chân dang rộng như hình chữ đại (大), hoàn toàn không biết trời trăng mây gió gì.

Cameraman hướng máy quay vào giường, vừa định đưa tay gọi Thẩm Đình dậy, thì đột nhiên chiếc điện thoại để trên bàn bên cạnh vang lên tiếng... phát thanh thể dục vô cùng chói tai:“Thể dục phát thanh bài số ba, bây giờ bắt đầu…”

Nhân viên chương trình bị dọa đến mức giật nảy cả người.

Thẩm Đình lờ mờ mở mắt, bất ngờ bật dậy khỏi giường.

“Bài một… một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn…”

Mắt vẫn còn lim dim nhưng cậu vẫn đứng trên giường và bắt đầu... tập thể dục theo nhịp phát thanh.

Cameraman bị dọa đến mức giật mình làm rung cả ống kính.

[Hú hồn! Gì vậy trời? Người ta thì trai xinh gái đẹp ngủ dậy ngơ ngác đáng yêu, còn Thẩm Đình dậy là bật dậy tập thể dục hả?]

[Không thể tin nổi… nhưng công nhận tỉnh ngủ luôn á, bài thể dục này… quen lắm!]

[Trời ơi, ký ức tuổi thơ ùa về luôn, không ngờ lại nghe thấy bài thể dục phát thanh huyền thoại này ở đây!]

Tập xong bài thể dục, Thẩm Đình tỉnh táo hẳn, đôi mắt cậu mở to đầy sức sống.

Nhìn thấy máy quay đang chĩa thẳng vào mình, cậu chẳng hề bị giật mình, ngược lại còn tươi cười vẫy tay chào: “Chào buổi sáng nha, các fan yêu dấu.”

“Buổi sáng xui xẻo nha, mấy bé anti thân mến.”

Cameraman vừa mới hoàn hồn, nghe thấy câu chào của Thẩm Đình lại suýt nữa bật cười thành tiếng, đạo diễn cũng không có dặn họ là tên này "điên" như vậy!

Tổng đạo diễn đang theo dõi trực tiếp toàn bộ tình hình, cũng bị câu chào đó làm cho tối sầm cả mặt.

[HAHAHA, ông này hài ghê, có muối ghê á.]

[Lâu lắm không thấy rồi, Thẩm Đình giờ thành ra thế này luôn rồi hả?]

[Mày mới xui, mày mới xui, cả nhà mày xui nhất luôn đó!]

[Cho tui hỏi thiệt… cái “cao dán chó” đó còn fan không vậy? Buồn cười thiệt sự.]

[Mình là khán giả qua đường thôi, không bênh ai, mà thấy ông này cũng thú vị ghê.]

Thẩm Đình sau đó lên xe của tổ chương trình một cách suôn sẻ.

Chiếc xe đưa cậu ra sân bay để chuẩn bị hội tụ cùng các thành viên khác.

Thẩm Đình đứng trước cổng sân bay, móc từ túi ra chiếc kính râm đã chuẩn bị sẵn từ tối hôm qua đeo lên một cách vô cùng phong thái.

Cậu hít sâu một hơi rồi trịnh trọng bấm nút khởi động chiếc vali điện tử, trong nháy mắt, chiếc vali vuông vức liền biến thành một chiếc xe điện nhỏ.

Thẩm Đình móc hai chiếc vali còn lại treo gọn gàng vào thanh chắn phía sau, một chân dài bước lên, tay nhẹ nhàng kéo tay lái.

“Xe buýt bé cưng hiệu Thẩm Đình chính thức khởi hành!!!”

Nhân viên tổ chương trình chỉ biết đứng chết trân tại chỗ, trơ mắt nhìn Thẩm Đình cưỡi vali lao thẳng vào sân bay.

Đến khi mọi người hoàn hồn lại mới phát hiện ra người đâu mất tiêu rồi?!