Khi xe khởi hành, An Nhiên hỏi: “Em muốn nghe nhạc gì không? Điều hòa như thế này đã ổn chưa?” Vừa hỏi An Nhiên vừa chỉnh điều hòa lại.
“Dạ được rồi chị, em mở bài Lighter nhé!”
“Ừm, em cứ tự nhiên. Đường hơi dài, nếu mệt thì nhắm mắt nghỉ ngơi đi, khi nào tới tôi sẽ gọi em.” Cô nói với giọng không lạnh không ấm.
“Dạ chị.”
Từ đó, không gian xe trở nên im lặng, chỉ còn tiếng động cơ đều đặn vang lên trong đêm tối. Ánh đèn đường vàng vọt chiếu vào xe, tạo nên những vệt sáng tối chập chờn trên khuôn mặt Khánh My. Em ngồi lặng lẽ, tay vô thức miết qua màn hình điện thoại như đang tìm kiếm điều gì đó để làm dịu đi sự bối rối trong lòng.
An Nhiên không nói gì thêm, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua Khánh My một cách kín đáo. Cô nhận thấy em cười nhẹ khi nhắn tin, có lẽ đang chia sẻ điều gì đó vui vẻ với ai đó, ánh mắt của em tươi sáng hơn khi trò chuyện.
Một lúc sau, Khánh My ngước lên và bắt gặp ánh mắt của An Nhiên đang nhìn mình. Ánh mắt ấy sâu lắng, không vội vã, khiến Khánh My khẽ đỏ mặt rồi vội cúi đầu xuống. Còn An Nhiên, cảm nhận được sự xao động của chính mình, lập tức quay lại tập trung vào con đường phía trước, làm như không có gì xảy ra.
Sau một lúc, Khánh My tự nhủ rằng mình nên vượt qua sự ngượng ngùng và liếc nhìn chị một lần nữa. Lần này, An Nhiên chỉ tập trung lái xe, vẻ ngoài điềm tĩnh như mọi khi. Khánh My lặng lẽ quan sát chị, bộ quần áo của chị hôm nay giản dị hơn, chiếc quần jeans đen ôm sát và áo thun rộng rãi, thoải mái, thay vì bộ sơ mi nghiêm túc như sáng nay. Chị ấy vẫn đẹp, rất đẹp. Nếu như Khánh My là con trai, chắc chắn sẽ không ngần ngại tỏ tình.
Ký ức ngày bé bất chợt ùa về. Khi ấy, Khánh My rất ghét An Nhiên, cái người luôn mang khuôn mặt lạnh lùng và ít nói ấy. Chính vì thế, em luôn cố tình quậy phá để thu hút sự chú ý. Thế mà An Nhiên chưa bao giờ phản kháng, chỉ im lặng chịu đựng. Khánh My nhớ đến những vết thương nhỏ mà chị ấy từng có vì những trò nghịch ngợm của mình.
Ánh mắt Khánh My dừng lại ở cánh tay phải của An Nhiên, nơi có một vết sẹo nhỏ mờ nhạt. Đó chính là vết sẹo mà Khánh My gây ra năm nào, khi em nghịch ngợm cầm cây quẹt vào tay chị ấy vì không cho chị vào nhà chơi. Khi đó, máu tuôn ra rất nhiều, và mẹ đã mắng Khánh My một trận vì hành động quá quắt ấy.
“Chị ấy liệu có còn nhớ không?” Khánh My tự hỏi thầm. “Nhớ một con bé hung dữ lúc nào cũng ăn hϊếp chị ấy? Nhớ cái người đã để lại vết sẹo cho chị ấy không? Chắc là không đâu, dù gì cũng 12 năm trôi qua rồi...”
Khánh My thôi không nghĩ ngợi nữa. Em nhìn An Nhiên thêm một lát, cảm giác có chút gì đó nhẹ nhàng lẫn tiếc nuối len lỏi trong lòng. Khi cơn buồn ngủ dần kéo xuống mí mắt, Khánh My khẽ tựa đầu vào cửa kính, thả mình vào giấc ngủ. Đường còn dài, nhưng những suy nghĩ về ngày xưa vẫn lởn vởn trong tâm trí em mãi không thôi.
An Nhiên tập trung lái xe, không khí trong xe yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe tiếng động cơ và tiếng lốp xe lăn đều trên đường. Khi ngoảnh nhìn sang bên cạnh, cô phát hiện Khánh My đã ngủ tự lúc nào. Cảnh tượng ấy khiến An Nhiên không khỏi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cô có cơ hội ngắm Khánh My gần đến vậy, kể từ sau những lần gặp gỡ đầy ngượng ngùng sau 12 năm xa cách. Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi An Nhiên, dù chính cô cũng không nhận ra.
Khánh My khi ngủ trông dịu dàng và bình yên, nét đẹp thanh thoát hơn hẳn những ký ức xa xưa mà cô từng nhớ. Nhìn em lúc này, An Nhiên không khỏi có một khoảnh khắc rung động khó tả. Cô chợt nhận ra mình đang nhìn em quá lâu nên vội quay lại tập trung lái xe, tự trấn tĩnh bản thân.
Chẳng mấy chốc, Khánh My tỉnh dậy khi xe cũng gần đến nơi. Cô dụi mắt rồi lơ đãng nhìn ra cửa sổ. An Nhiên thấy vậy liền nói:
“Em ở đâu? Nhập vị trí lên hệ thống giúp tôi.”
“Dạ…” Khánh My nhanh chóng nhập địa chỉ, hệ thống báo điểm đến nằm trên đường Lê Đức Thọ, cách nhà An Nhiên không xa.
“Em có thể cho tôi số điện thoại không?” An Nhiên hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại đầy chú ý.
Câu hỏi đột ngột khiến Khánh My có chút bất ngờ, nhưng trước khi cô kịp trả lời, An Nhiên đã tiếp lời:
“Mẹ em có nhờ tôi chăm sóc em. Tôi xin số để tiện liên lạc. Nếu không tiện thì không sao.”
“Dạ... 0867... Số này cũng là số Zalo của em.” Khánh My ngập ngừng nhưng cuối cùng vẫn cho An Nhiên số điện thoại.
“Em thêm số vào điện thoại giúp tôi. Tôi đang lái xe, không tiện cầm điện thoại. Mật khẩu là 3304.” An Nhiên đưa điện thoại từ ngăn xe cho Khánh My.
“Dạ... Em lưu là Khánh My nha.” Khánh My nhập số và tiện thể gọi thử vào số của mình để lưu lại. Sau đó cô hỏi:
“Chị ơi, em add Zalo luôn được không ạ?”
“Được.” An Nhiên đáp ngắn gọn mà vẫn chăm chú vào tay lái.
Khánh My nhanh chóng kết bạn Zalo với An Nhiên, sau đó lấy điện thoại của mình ra, lưu số chị ấy trong danh bạ là “chị mặt lạnh” rồi thoát ra lên zalo để chấp nhận lời kết bạn của chị ấy. Em tò mò vào trang cá nhân của chị. Ngoài tấm ảnh đại diện là hình một chú mèo, chẳng có bất kỳ thông tin nào khác. Em thầm nghĩ: Chị ấy thích mèo sao? Mình có nên hỏi không nhỉ? Nhưng trước khi kịp hỏi, hệ thống thông báo chỉ còn 1km nữa sẽ đến nơi. Em đành ngồi thẳng lưng và chuẩn bị xuống xe.
Khi xe dừng lại, An Nhiên bước xuống trước để mở cốp lấy vali cho Khánh My. Em cũng nhanh chóng bước xuống xe để nhận hành lý.
“Dạ, em cảm ơn chị nhiều. Chị về cẩn thận nha.” Khánh My nói, đôi mắt ánh lên vẻ cảm kích.
“Không có gì, tiện đường thôi. Em vào nhà đi.” An Nhiên bình thản đáp, ánh mắt vẫn dịu dàng.
“Dạ, tạm biệt chị. À... khi nào chị về đến nhà thì nhắn cho em biết với nha.” Khánh My chần chừ một chút rồi mở lời.
An Nhiên có chút bất ngờ nhưng cũng gật đầu nhẹ. “Ừm. Nếu có việc gì, cứ nhắn cho tôi. Đừng khách sáo. Tạm biệt.” Nói xong, cô quay lưng trở lại xe, nhưng trước khi lên xe, cô vẫn thấy Khánh My đứng đó vẫy tay chào.
Lần này, An Nhiên khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi mà chính Khánh My cũng chưa từng thấy trước đây. Chị ấy cười đẹp thật, Khánh My nghĩ thầm, tim bỗng dưng đập nhanh hơn một nhịp. Đến khi bóng xe An Nhiên khuất xa, em mới kéo vali vào nhà trọ mà em thuê chung với bạn thân trên đại học của mình. Nhưng trong đầu em, hình ảnh nụ cười của An Nhiên cứ lặp đi lặp lại mãi không thôi.