Mang giày cao gót bước vào bệnh viện, Từ Dạng men theo ký ức, đi thẳng đến thang máy dẫn lên tầng VIP.
“Dạng Dạng? Là em sao?”
Một giọng nữ vang lên từ phía sau, mang theo sự run rẩy, đầy vẻ không chắc chắn.
Từ Dạng nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, tấm lưng mảnh mai khẽ cứng lại. Cô chậm rãi quay đầu, ngay giây phút bốn mắt giao nhau, cô nhìn thấy rõ ràng sự kích động và vui sướиɠ trong đôi mắt người phụ nữ kia.
Ngay sau đó, cô bị kéo vào một vòng tay mảnh mai nhưng ấm áp.
“Dạng Dạng, bao năm nay em đã đi đâu vậy? Chị tìm em khắp nơi, chị đã đến tìm Lệ Đình Thâm, nhưng anh ta không chịu nói cho chị biết tung tích của em!” Giọng người phụ nữ đã nghẹn ngào.
Ngón tay Từ Dạng khẽ co lại, đôi môi run rẩy nhẹ, hồi lâu sau mới khó khăn mở miệng: “Em đã về rồi.”
Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng Từ Dạng lại cảm nhận được thứ gì đó lạnh lẽo nhỏ xuống cổ mình.
Giọng nói người phụ nữ càng lúc càng run rẩy, khàn đi vì xúc động: “Trở về là tốt rồi, bình an là tốt rồi.”
Đôi mắt Từ Dạng khô khốc đến mức đau nhói. Cô nhẹ nhàng đẩy người phụ nữ ra, rồi nói: “Chị, em muốn đi thăm Tiểu Thất.”
Người phụ nữ ấy chính là chị ruột của Từ Dạng, Từ Yên.
Nghe thấy vậy, Từ Yên lộ ra vẻ áy náy, ấp úng nói: “Tiểu Thất...con bé...”
Từ Dạng nhẹ giọng: “Em biết hết rồi.”
Từ Yên đau lòng nắm lấy vai cô, dịu dàng an ủi: “Dạng Dạng, đừng lo, bệnh viện và cả Lệ Đình Thâm đều đang cố gắng tìm tủy thích hợp để cấy ghép cho Tiểu Thất.”
Từ Dạng khẽ nâng mi mắt, đôi con ngươi màu trà u tối nhìn chị mình, giọng điềm nhiên: “Chị, em có thai rồi.”
Từ Yên sửng sốt trừng lớn mắt, sau đó mừng rỡ: “Thật sao?! Vậy là Tiểu Thất có hy vọng rồi?!”
Từ Dạng gật đầu: “Em muốn gặp con bé trước.”
“Được! Chị đi với em!” Từ Yên liên tục gật đầu, chìm đắm trong niềm vui mà không nhận ra nét bất thường trong ánh mắt của Từ Dạng.
Hai người bước vào thang máy, lên tầng VIP nơi Tiểu Thất đang điều trị.
Từ Yên vừa đi vừa luyên thuyên: “Tiểu Thất thường xuyên nhắc đến mẹ, gặp được em con bé chắc chắn sẽ vui lắm.”
Từ Dạng rủ mắt, ánh nhìn dán xuống nền gạch sáng bóng, lơ đễnh đáp: “Vậy sao?”
Từ Yên im lặng một chút. Cô hiểu, bao nhiêu năm xa cách, tình cảm mẫu tử dù có là máu mủ cũng không thể lập tức thân thiết như xưa. Nhưng cô vẫn khẳng định: “Chị thường nhắc về em trước mặt Tiểu Thất, con bé từng nói, nó rất muốn gặp mẹ mình.”
Lời vừa dứt, hai người đã đứng trước cửa phòng bệnh của Tiểu Thất.
Đang định đẩy cửa vào, thì giọng nói từ bên trong vọng ra, khiến họ sững lại.
...
“Mẹ Chỉ Khê, khi nào mẹ và ba con kết hôn vậy? Tiểu Thất muốn sống cùng mẹ, buổi tối muốn ngủ chung với ba mẹ, nghe hai người kể chuyện cho con.”
“Tiểu Thất ngoan, ba con rất bận, mẹ ở bên con chẳng phải cũng rất tốt sao?”
“Không tốt chút nào! Tiểu Thất muốn cả mẹ Chỉ Khê và ba ở bên cạnh cơ!”
“Nhưng mà...ba con không có thời gian để kết hôn với mẹ...”
“Vậy à, nhưng mẹ Chỉ Khê cũng muốn cưới ba đúng không? Mẹ cũng muốn làm người một nhà với Tiểu Thất, đúng không?”
“Đương nhiên rồi, Tiểu Thất đáng yêu như vậy, mẹ còn từng mơ được có một cô con gái đáng yêu như con đấy.”
“Hì hì, vậy thì khi ba đến đây, Tiểu Thất sẽ nói với ba tổ chức hôn lễ cùng mẹ Chỉ Khê. Nếu ba không đồng ý, Tiểu Thất sẽ không nghe lời bác sĩ chữa bệnh nữa!”
“Tiểu Thất ngoan, đừng làm phiền ba con, ba rất bận đấy.”
“Nhưng ba đã nói rồi, không gì quan trọng bằng Tiểu Thất cả, con muốn gì, ba đều sẽ đồng ý.”
...
Ngoài cửa, Từ Yên nghe đến câu này, ánh mắt phức tạp nhìn sang em gái mình.