Tiểu Đáng Thương Bị Đại Lão Cố Chấp Nuông Chiều

Chương 1: Đêm tuyết

1 giờ 32 phút sáng ngày 14 tháng 12. Ở Thành phố A, tuyết rơi dày.

Màn đêm xung quanh đen kịt, chỉ có một ngọn đèn đường tỏa ra ánh sáng ấm áp mà mờ ảo nhưng lại khó lòng đến gần, khó lòng chạm tới.

Thẩm Niệm đứng dưới đèn đường, ngửa mặt đưa tay, ánh mắt có chút mơ màng, dường như muốn vươn tay hứng lấy vệt sáng kia, nhưng bông tuyết lất phất bay, thoáng chốc đã đậu trên lông mi. Cậu theo bản năng chớp mắt, tuyết liền tan đi.

Hơi lạnh ập đến, len lỏi khắp tứ chi, cơ thể bắt đầu cứng đờ.

Cậu vội vàng chạy ra ngoài, giữa tiết trời đông giá rét tháng Chạp chỉ mặc độc một bộ đồ ngủ mỏng manh, mới ba năm phút mà đã cảm thấy toàn thân lạnh dần, răng cũng không kiềm được mà va vào nhau lập cập.

Điện thoại chỉ còn chưa tới nửa pin, bị cóng thế này lại càng tốn pin nhanh hơn. Pin thì sắp hết mà các ứng dụng gọi xe vẫn không có ai nhận lệnh.

Cũng phải thôi, dù sao cậu đang ở khu biệt thự mới xây ngoại ô thành phố A, tỉ lệ người ở thấp đến đáng sợ, ban ngày còn hiếm có người qua lại huống chi đây lại là rạng sáng giữa mùa tuyết rơi.

Cậu lý trí phán đoán, việc cấp bách bây giờ là tìm một cửa hàng tiện lợi còn mở cửa, hoặc may mắn gặp được bảo vệ…

Nhưng liệu có khả năng đó không? Ánh mắt cậu trầm xuống, chính Thẩm Niệm cũng hiểu đó là điều xa xỉ.

Dù sao thì, người "cha" trên danh nghĩa huyết thống kia chưa bao giờ dung chứa cậu.

Để cậu lớn lên ở bên ngoài nhưng chưa bao giờ hỏi han đoái hoài, hôm nay lại đột nhiên cắt ngang lịch học gia sư của cậu, đưa cậu đến nơi hẻo lánh này...

Gió lạnh thổi tới, quất vào má cậu đến đau rát. Thậm chí khi hít thở còn cảm thấy đầu mũi khô khốc đau buốt, rồi nhanh chóng mất đi cảm giác.

Lạnh.

Ý nghĩ này dần chiếm lấy tâm trí, lại bị Thẩm Niệm gắng sức gạt đi.

Trước khi đến đây, để đề phòng bất trắc nên cậu đã gửi định vị cho người bạn thân nhất.

Nhưng giữa đêm hôm khuya khoắt thế này... Liệu có khi nào bạn cậu chưa kịp xem tin nhắn thì cậu đã chết cóng rồi không?

Thẩm Niệm có chút lo lắng, rảo bước nhanh hơn, đi về phía chốt bảo vệ trong trí nhớ.

Đi thêm vài phút nữa, bờ vai gầy guộc cũng bắt đầu khẽ run lên không kiểm soát, nhưng chính Thẩm Niệm cũng không nhận ra, cậu chỉ đưa hai tay lên miệng, hà nhẹ một hơi.

Cậu có hơi... Muốn một chiếc khăn quàng cổ.

Hay nói đúng hơn là cậu cần có một chiếc khăn quàng cổ.