Áp Trại Phu Lang Rất Dễ Bắt Nạt [Nữ Tôn]

Chương 1

Dưới bầu trời Phượng Nghi tháng sáu, ánh mặt trời chói chang như thiêu đốt vạn vật. Cách kinh thành về phía Nam bảy dặm, có một sơn trại tên là Phượng Minh.

Trên chiếc ghế gỗ hoàng lê, Bạch Nhất Quỳnh mặc một thân hồng y, ngồi ngay ngắn, dưới người là một tấm đệm da hổ cực kỳ bắt mắt.

Dù chưa đến lập hạ, nhưng thời tiết ở Phượng Nghi đã oi bức chẳng khác gì tam phục.

Bạch Nhất Quỳnh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đuôi ngựa buộc cao gọn gàng, chân mày hơi nhíu lại. Nàng đã xuyên đến Phượng Nghi – thế giới nữ tôn đã hai mươi năm, từ một đứa trẻ sống lại lần nữa, vậy mà đây là lần đầu tiên gặp phải thời tiết như thế này.

Đang chìm trong suy nghĩ, nàng chợt thấy phó trại chủ của Phượng Minh trại – Vu Vãn – vội vã chạy vào.

“Đại đương gia, dưới chân núi có một nhóm dân chạy nạn dừng chân, ta ước chừng ít nhất cũng phải trên trăm người.”

Động tác của Bạch Nhất Quỳnh khựng lại, ánh mắt nàng nhìn sang Vu Vãn, người cũng đang mang vẻ mặt âu lo.

Năm nay thời tiết khác thường, từ tháng tư đã bắt đầu trở nên bất ổn. Bạch Nhất Quỳnh sớm có linh cảm, thời tiết dị thường này nhất định là điềm báo của điều gì đó.

Quả nhiên, giữa tháng năm, phía Nam xảy ra đại hồng thủy, khiến vô số người lâm vào cảnh màn trời chiếu đất. Không ít người kéo cả gia đình lên đường hướng về kinh thành, nhưng sắp tới là sinh thần của nữ đế, triều đình điều động trọng binh đóng chặt cổng thành, đám dân chạy nạn ấy nhất thời không thể vào kinh.

Biết rằng vào kinh là không thể, một số người liền tìm đến chân núi Phượng Minh trại. Dù gì ai ai cũng biết, Phượng Minh trại có thể sánh ngang hoàng cung, chỉ khác là không có vẻ nguy nga, tráng lệ như hoàng cung mà thôi. Nếu muốn tìm nơi nương nhờ, thì hoặc là hoàng gia, hoặc là Phượng Minh.

“Đại đương gia, cứ để như vậy cũng không ổn. Triều đình quản không tới chỗ chúng ta, nhưng cũng không thể mặc kệ để bọn họ ở lại thế này.”

Vu Vãn thấy Bạch Nhất Quỳnh trầm mặc, tính tình nàng xưa nay nóng vội, không nhịn được mà lên tiếng thêm lần nữa.

Bạch Nhất Quỳnh đương nhiên biết đám dân chạy nạn này muốn nàng đứng ra giúp đỡ, nhưng Phượng Minh trại vốn là sào huyệt thổ phỉ, dù đã không còn làm chuyện cướp bóc, nhưng cũng chẳng phải nơi có lòng từ bi thương người.

Thu nhận bọn họ là điều tuyệt đối không thể. Tuy nhiên, trận lũ ở phía Nam đã khiến quá nhiều người mất đi nhà cửa. Phượng Minh trại và hoàng thất vẫn luôn duy trì quan hệ hòa hảo, hai bên nước giếng không phạm nước sông, nhưng dù sao dân chúng vẫn là vô tội.

“Gọi các tỷ muội trong trại, chúng ta cùng xuống xem thử.”

Lời vừa dứt, Bạch Nhất Quỳnh đứng dậy. Ngay khoảnh khắc nàng rời ghế, một con điêu vàng từ lan can tầng hai lao xuống, đậu vững vàng trên vai nàng. Bạch Nhất Quỳnh sải bước rời đại sảnh.

Dưới chân núi, số dân chạy nạn đã vượt quá trăm người. Dù Phượng Minh trại tích trữ lương thực đủ để nuôi ba nghìn người trong suốt ba năm, nhưng Bạch Nhất Quỳnh tuyệt đối không có ý định giữ lại bọn họ.

Sống lại một lần, nàng đã nhìn thấu quá nhiều chuyện. Nàng chỉ muốn sống cuộc đời của riêng mình, chăm lo cho người trong sơn trại, thế là đủ.

Ngọn núi nơi Phượng Minh trại tọa lạc chính là long mạch của Phượng Nghi. Trước khi Phượng Nghi lập quốc, Phượng Minh trại đã chiếm lĩnh vùng đất này, vì vậy triều đình cũng không dám sinh sự, bởi lẽ Phượng Minh trại không phải hạng tầm thường.