Nôn Nghén! Tiểu Mỹ Nhân Yếu Đuối Được Cậu Nhỏ Bạn Trai Cưng Chiều

Chương 1: Em biết tôi là ai không?

Tiếng sấm ầm ầm xé toạc bầu trời đêm, hơi nước ẩm ướt giăng khắp đêm thu, cùng từng sợi mưa đan xen nhau lao thẳng vào ô cửa sổ chưa đóng kín.

Một cổ tay nhỏ nhắn trắng trẻo bị bàn tay to lớn của người đàn ông đè chặt xuống ga trải giường, nơi đầu ngón tay lộ ra sắc hồng bất thường, giọng nói mềm mại như mật đang tan chảy vang lên: “Cầu xin anh…”

Hàng mi dài như lông quạ khẽ cong lên, lộ ra đôi mắt hạnh phủ sương mờ ảo, má ửng hồng lan đến tận đuôi mắt, trông cứ như thể vừa bị ức hϊếp đến đáng thương.

Cô cố ngẩng cằm lên, chủ động hôn lấy đôi môi mỏng của người đàn ông, còn khe khẽ lẩm bẩm:

“Nóng quá…”

“Khó chịu quá…”

Nhưng người đàn ông đang bị cô bám chặt hôn lấy lại hoàn toàn lạnh lùng vô tình, anh vẫn giữ nguyên tư thế nửa quỳ trên giường, nắm chặt cổ tay mảnh mai của cô gái, lặng lẽ đứng trong tiếng mưa rơi rì rào, như một pho tượng đen tuyền không thể lay chuyển.

Giữa những đường nét cánh tay căng cứng và tiếng thở dồn nén, đôi môi đỏ mềm mại của cô gái in lên khóe môi anh.

Tựa như một đốm lửa hoang bắt đầu lan ra thiêu rụi tất cả.

Người đàn ông chợt ngẩng đầu lên, đáy mắt đen nhánh cuộn trào cảm xúc không thể kìm nén, anh không hề bình tĩnh như vẻ ngoài thể hiện, trái tim như ngừng đập mất một nhịp rồi lại đập dồn dập như trống trận.

Không biết từ lúc nào, bàn tay đang kiềm chế đối phương đã nới lỏng ra, cả người anh như bị định trụ tại chỗ, để mặc cánh tay cô gái vòng lên cổ mình.

Chiếc sơ mi đen cao cấp nhăn nhúm, phần cổ áo mở rộng để lộ cơ ngực rắn chắc hoàn hảo.

Tiếng thở dốc ngọt ngào của cô gái vang vọng bên tai anh, hơi thở nóng rực phả ra khiến một vùng da nơi đó bỏng rát.

Nhưng có lẽ cô hoàn toàn không ý thức được động tác của mình mê người đến thế nào, vẫn dùng giọng nhỏ nhẹ mềm mại nũng nịu không dứt.

Mái tóc mềm mịn cọ vào mặt anh, đôi môi mềm như cánh hoa hôn loạn lên da anh.

Ngay khi lý trí anh gần như tan vỡ, yết hầu trượt lên xuống, anh vươn tay, bóp nhẹ hai má mềm mịn của cô gái.

Khương Ấu Vãn gần như dính chặt vào người anh, má trắng bị anh véo chặt, trông như một chú cá vàng nhỏ chu môi lên, đôi mắt đẫm nước chớp chớp liên tục, như đang trách móc anh tại sao không chịu phối hợp.

Một tia chớp rạch ngang bầu trời, gió đêm cuốn tung rèm cửa, ánh sáng đứt quãng rọi lên gương mặt nghiêng cao quý của người đàn ông, đôi mắt phượng sâu hút hồn, tuấn mỹ vô song.

“Nhìn cho kỹ, em biết tôi là ai không?”