Thập Niên 70: Ác Nữ Xinh Đẹp Dẫn Con Đi Tùy Quân, Quân Nhân Cứng Rắn Bá Đạo Cưng Chiều

Chương 3

Trong không gian chất đầy gạo trắng bột mì, rau củ thịt thà, hoa quả đồ ăn vặt… thậm chí còn có cả những thùng quần áo vải vóc và đồ dùng hàng ngày!

Ngoài những thứ này ra, cô vậy mà còn mang theo đồ vật của mình, đương nhiên chỉ có một món, đó là một hòm vàng mà bà ngoại để lại cho cô.

Hòm vàng này khoảng một trăm cân (khoảng 50kg), bà ngoại tuy không có văn hóa gì nhiều, dựa vào nuôi heo làm giàu, nhưng có tiền nha, sau này sự nghiệp còn được cha mẹ cô phát triển thành tập đoàn lớn.

Lúc bà ngoại bệnh nặng lo lắng cô là người học nghệ thuật, sau này không thể nuôi sống bản thân, nên không chỉ để dành cho cô một khoản tiền, còn để dành một hòm vàng, còn nói vàng là vật ngang giá, đi đâu cũng dùng được.

Giờ phút này Khương Thính Lan thật sự quá cảm ơn sự nhìn xa trông rộng của bà ngoại.

Có tiền và vật tư, Khương Thính Lan cũng không hoảng nữa, cô đã nói rồi mà, mình đi đến đâu vẫn là đại tiểu thư nhà họ Khương rực rỡ kiêu sa đó!

Nghĩ đến kết cục trong sách, Khương Thính Lan chắc chắn không thể đi vào vết xe đổ, huống hồ trai đẹp sao thơm bằng quân nhân sắt đá chứ.

“Tùy quân, mình phải đi tùy quân!”

Nếu đã là mình đến sống cuộc đời này, cái tình tiết rác rưởi mà Tô Thanh Nguyệt viết ra đừng hòng trói buộc mình.

Đang lúc Khương Thính Lan hoạch định cuộc sống tốt đẹp của mình, bỗng nhiên nghĩ đến Khương Thính Lan trong sách hình như còn sinh một cặp song sinh long phượng nữa.

“Đúng rồi, con đâu?” Khương Thính Lan nhìn quanh một lượt, căn nhà tập thể kiểu ống rộng chừng năm mươi mét vuông, nhìn một cái là thấy hết, đâu có bóng dáng bọn trẻ.

Khương Thính Lan trong sách sinh một cặp song sinh long phượng, con trai tên Lục Dập An, con gái tên Lục Dập Ninh, năm nay ba tuổi rồi.

Nhưng cuộc sống không tốt đẹp gì, trong sách “Khương Thính Lan” trút hết sự bất mãn với chồng Lục Tri Diễn lên hai đứa con.

Đυ.ng một chút là đánh chửi, nghĩ đến bọn trẻ, Khương Thính Lan bất giác cảm thấy có chút đau lòng, cô không hiểu mình cũng chưa sinh chưa nuôi, tại sao lại thấy đau lòng như vậy.

Cô nghĩ có lẽ là do từ nhỏ mình đã sống trong một gia đình tràn đầy yêu thương.

Cho nên không thể chịu được cảnh trẻ con khổ sở.

Nếu cô đã trở thành Khương Thính Lan trong sách, nhất định phải đối xử tốt với hai đứa trẻ này, bù đắp cho chúng những khổ cực hơn ba năm qua.

Chỉ là, bọn trẻ đâu rồi?

Cô đang nghi ngờ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng khóc lóc và la hét đánh đập, tiếng khóc đó khiến trong đầu cô thấy đặc biệt quen thuộc, tim đột nhiên thắt lại.

“Mẹ… Anh ơi… hu hu…”

“Ha ha, mau đánh hai đứa con hoang này cho tao!”

Cô không kịp suy nghĩ, lao nhanh ra ngoài.

Giờ phút này, đầu cầu thang tối tăm của khu nhà tập thể bị một đám trẻ choai choai vây kín mít, ánh mắt tập trung vào Lục Dập An và Lục Dập Ninh đang co rúm ở góc tường.

Thân hình nhỏ bé của Lục Dập Ninh nép chặt vào lòng anh trai Lục Dập An, như một chú mèo con hoảng sợ, tấm thân gầy nhỏ của Lục Dập An cũng chỉ mới ba tuổi, lại như một con sói con bị dồn vào đường cùng, ánh mắt hung dữ trừng mắt nhìn những người đang vây quanh.

Cánh tay nhỏ non nớt ôm chặt em gái vào lòng, dường như đang xây dựng một pháo đài vững chắc cho em gái.

Mấy đứa trẻ nghịch ngợm thường ngày hay cầm đầu gây sự, bị ánh mắt đầy hung tợn của Lục Dập An dọa sợ, nhất thời lại chần chừ không dám tiến lên.