“Ui da…”
Khương Thính Lan cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, thái dương cũng giật thình thịch, còn chưa mở mắt đã ngửi thấy một mùi ẩm mốc cũ kỹ, điên cuồng xâm chiếm các giác quan của cô.
Tối qua là sinh nhật của cô bạn thân Vân Vi, cô ấy tổ chức tiệc trên một du thuyền xa hoa, rượu sâm panh hảo hạng, người mẫu nam tuấn tú… Khương Thính Lan mơ hồ nhớ rằng bạn thân đã đặc biệt chọn cho mình một người mẫu nam hàng đầu, có ngoại hình, có vóc dáng.
Cô rất hài lòng, nhớ rằng lúc pháo hoa nở rộ, cô vừa định đưa tay chạm vào người mẫu nam đang đỡ mình, sau đó… sau đó thì hoàn toàn mất trí nhớ tạm thời.
Khương Thính Lan đưa tay xoa xoa thái dương đau nhức, rồi mới từ từ mở mí mắt nặng trĩu.
Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến Khương Thính Lan tỉnh ngủ ngay lập tức, máu như đông cứng lại.
“Đây là cái nơi quỷ quái nào vậy?”
Trước mắt là bức tường đất loang lổ, trên đó còn dán những tờ báo cũ đã ố vàng, dưới thân là chiếc giường ván gỗ chỉ cần trở mình là kêu “kẽo kẹt”.
Bên cạnh là một cái tủ quần áo cũ bong tróc sơn, còn có một cái bàn gỗ bốn chân, trên bàn đặt một cái cốc tráng men cũng bị tróc sơn, gần như không có đồ đạc gì khác, một hơi thở đơn sơ lại mang đậm dấu ấn thời đại ập đến.
Chết tiệt, không lẽ mình bị bắt cóc rồi chứ?
Trong lòng Khương Thính Lan giật thót, đột ngột ngồi dậy.
“A…” Đầu càng đau hơn, cơn đau nhói dữ dội lập tức bùng nổ trong đầu, đúng lúc này, một luồng ký ức không thuộc về cô như thủy triều ập tới.
Vô số mảnh ký ức hỗn loạn như đèn kéo quân điên cuồng lóe lên trong đầu, tốc độ nhanh đến mức không thể nắm bắt, đột nhiên mảnh ký ức như thủy triều rút đi, Khương Thính Lan mới tỉnh táo lại.
Cô vậy mà xuyên sách rồi!
Còn xuyên vào một cuốn truyện niên đại mà mấy hôm trước cô bạn thân Vân Vi điên cuồng than thở với mình.
Chỉ vì trong sách có một nữ phụ ác độc không chỉ trùng tên trùng họ với cô, thậm chí cả dung mạo cũng giống cô đến kinh ngạc, Vân Vi mới đưa sách cho cô xem.
Lúc đó Khương Thính Lan chỉ cảm thấy nhàm chán buồn cười, còn mang theo một chút phản cảm, nên đã nhờ người dò hỏi về tác giả viết cuốn sách.
Kết quả… không hỏi thì thôi, vừa hỏi cô chỉ muốn thổ huyết, tác giả lại chính là bạn học thời đại học của cô.
Tô Thanh Nguyệt, người bề ngoài dịu dàng nhưng thực chất lòng dạ hẹp hòi, luôn âm thầm ghen tị với dung mạo và gia thế của cô.
Cô ta vậy mà đã viết hết sự ghen tị đen tối đối với mình vào trong sách, biến cô thành nữ phụ ác độc có số phận bi thảm!
Cuốn sách này tên là “Quân Nhân Cục Mịch Cưng Chiều Vô Độ”, mà cô, Khương Thính Lan, lại là người vợ trước ác độc chết sớm của nam chính trong sách.
Trong truyện, “Khương Thính Lan” dựa vào vẻ đẹp trời sinh, ỷ vào sắc đẹp làm càn, quậy long trời lở đất, tham mộ hư vinh đến cực điểm, vì muốn bám vào Lục Tri Diễn tuấn tú nhiều tiền mà không tiếc thủ đoạn hạ tiện bỏ thuốc, bày trò gạo nấu thành cơm.
Lục Tri Diễn phẩm hạnh tốt đẹp, gia đình rất tốt, dù chán ghét nhưng vì trách nhiệm, cũng đành phải cưới cô ta*. (*Khi xưng hô với nguyên chủ sẽ để là “cô ta”.)
Kết quả vừa mới kết hôn ngày thứ hai, cô ta biết tin cha của Lục Tri Diễn bị tố cáo sắp bị điều xuống cải tạo, lo lắng mình bị liên lụy liền ép Lục Tri Diễn đăng báo cắt đứt quan hệ với gia đình, vạch rõ giới hạn.
Lục Tri Diễn cốt cách cứng cỏi đương nhiên không chịu đồng ý yêu cầu vô lý này, “Khương Thính Lan” thấy vậy, lại dùng việc từ chối tùy quân để uy hϊếp.