"Xào xạc... xào xạc..."
Kiều Đóa Đóa co ro trong bộ đồ cách nhiệt dày cộp, ngột ngạt. Cô giẫm lên những hạt cát nóng rực, chạy thục mạng về phía trước.
Trên đầu cô là ánh mặt trời trắng xóa từng tia nắng như muốn thiêu đốt làn da cô.
Ngay sau lưng cô, một con thằn lằn khổng lồ gần như hòa lẫn vào cát đang đuổi theo sát nút.
Khóe miệng và móng vuốt con thằn lằn dính đầy thứ chất lỏng đỏ sẫm đặc quánh. Đó là máu tươi đã khô dưới cái nắng như thiêu đốt, máu của những người ở căn cứ số 8, nơi mà Kiều Đóa Đóa vừa trú ngụ.
Vài phút trước con thằn lằn khổng lồ đã tìm thấy căn cứ ẩn sâu dưới lòng đất, đạp nát lối vào. Và trước khi đám người chơi kịp phản ứng, nó đã thè ra cái lưỡi dài ngoằng đến kinh ngạc, đâm xuyên qua tim hàng chục người.
Rồi cái lưỡi cuộn lại, nuốt chửng những "con mồi" vẫn còn sống sờ sờ một giây trước.
"Chạy mau!"
"Cứu với!"
Những tiếng gào thét chói tai, những tiếng kêu cứu bất lực. Mùi máu tanh nồng nặc, những mảnh thịt vụn, những con mắt long sòng sọc, tất cả như vẫn còn hiện rõ trước mắt cô.
Nhưng Kiều Đóa Đóa không còn tâm trí đâu mà nhớ lại hay sợ hãi, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Nhanh lên, nhanh hơn nữa!
Cô không muốn chết.
Kiều Đóa Đóa vừa chạy vừa mở cửa hàng mua loại thức ăn duy nhất ở đó - bánh đá nhét vào miệng nhai ngấu nghiến.
Cảm giác sạn sạn quen thuộc, điểm thể lực đang tụt dốc của cô dần hồi phục.
Kiều Đóa Đóa nghiến răng, tăng tốc lần nữa.
Là người chơi, thể lực tối đa của cô là 100, một chiếc bánh đá giá 5 điểm, ăn hết sẽ hồi phục 10 đến 15 điểm thể lực. Nhưng để không bị con quái vật đuổi theo phía sau coi như bữa ăn, cô phải chạy hết tốc lực, mỗi giây tiêu hao 20 điểm thể lực.
Để sống sót, Kiều Đóa Đóa đổi hết số điểm mình có lấy bánh đá, không ngừng nhét vào miệng.
Quái vật khác với người chơi như cô, nó không có giới hạn thể lực, cô chỉ hy vọng có thể cầm cự thêm chút nữa, để quái vật đổi ý không đuổi theo cô nữa.
Tiếc rằng ước nguyện của cô không thành.
Chiếc bánh đá cuối cùng đã nuốt xong, nhưng quái vật vẫn còn đó.
Không thể tăng tốc thêm được nữa Kiều Đóa Đóa run rẩy nắm chặt chuôi dao lấy hết can đảm dừng lại quay người.
Đã không thể trốn thoát vậy thì quyết chiến một trận.
Dù sức chiến đấu của cô yếu đến mức không thể gϊếŧ được con thằn lằn khổng lồ, nhưng có lẽ đòn đánh cuối cùng của cô có thể khiến nó bị thương.
Chỉ cần nó bị thương, dù chỉ một chút thôi tốc độ của nó chắc chắn sẽ giảm xuống, như vậy những người sống sót khác ở căn cứ số 8 có thể có thêm chút cơ hội sống sót.
Con thằn lằn khổng lồ hung tợn nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Kiều Đóa Đóa sau khi cô dừng lại mùi hôi thối kinh tởm xộc thẳng vào mặt.
Cô thậm chí còn nhìn rõ cả những ngón tay đứt lìa mắc kẹt giữa những chiếc răng khổng lồ của nó.
Kiều Đóa Đóa nghiến chặt răng chĩa con dao mà cô cầm không vững chắc về phía con thằn lằn.
Ngay lúc đó, một giọng nói dịu dàng đến khó tin đột nhiên vang lên bên tai Kiều Đóa Đóa.
"Nó không có lỗi, con không được trách nó."
Chuyện gì thế này.
Mắt Kiều Đóa Đóa mở to hết cỡ kinh hãi.
Là cái kỹ năng Ánh Sáng Thánh Mẫu chết tiệt! Chỉ cần bị dính đòn này, cô sẽ trở thành con rối của con thằn lằn khổng lồ cầm dao chém gϊếŧ đồng đội.
Máu trong người Kiều Đóa Đóa lạnh toát cảnh vật trước mắt mờ dần.
Con thằn lằn khổng lồ đáng sợ kia bỗng trở nên dễ thương lạ thường khiến cô muốn ôm nó vào lòng.
"Không, tao không chịu!".
Cô tuyệt đối không muốn bị ma vật điều khiển.
Kiều Đóa Đóa cắn rách lưỡi dùng cơn đau để kéo mình về thực tại xoay lưỡi dao, chĩa thẳng vào mình.
Đột nhiên cô khựng lại, mắt trợn tròn nhìn về phía trước.