Tôi Là Nhân Vật Chính Của Câu Chuyện

Chương 5: Ngày đầu tiên của nhân vật chính xấu số (1)

Bỏ qua hành vi mất kiểm soát mười phút trước, đến lúc tôi tham dự lễ khai giảng rồi.

Trường học quý tộc trong tiểu thuyết thì sẽ bất bình thường như thế nào?

Tôi đứng trước cổng trường Next Generation, hít một hơi thật sâu. Đây chính là trường quý tộc xịn nhất thành phố, nơi hội tụ tinh hoa của giới thượng lưu và là nơi nhiều nhân vật lớn phô trương quyền lực. Trường rộng kinh khủng: cả trường gồm nhiều dãy nhà đồ sộ, phân thành ba khu chính: khu dành cho khối 10, khối 11 và khối 12. Mỗi khối lại phân thành 5 lớp, trải dài từ S xuống A, B, C, D. Và mỗi khu lại có phong cách xây dựng riêng. Khối 10 hiện đại, các tòa nhà trông như trụ sở của viện nghiên cứu nào đó. Khối 11 mang phong cách châu Âu cổ điển với mái vòm và những ngọn tháp trắng lóa. Khối 12 thì trông như lâu đài bước ra từ truyện cổ tích, hoành tráng đến mức tôi tự hỏi liệu công trình này có thật sự tồn tại? Sân trường rộng, có đài phun nước to đùng, cây cối cắt tỉa gọn gàng, từng lối đi đều được trải sỏi vô cùng sạch sẽ. Vua chúa cũng chỉ đến thế.

Đó là lí do tại sao nơi này được gọi là trường học quý tộc. Ảo diệu đúng không? Chắc có mỗi tôi là thấy mọi thứ nó vô lý, chứ người khác thì thấy bình thường.

Hôm nay là lễ khai giảng. Ban tổ chức bày biện mọi thứ theo đúng tinh thần "đẳng cấp quý tộc": tất cả diễn ra trên sân trường nằm ở một khu riêng với khu học tập. Sân khấu hoành tráng, dàn hoa tươi trang trí lung linh, ghế bọc vải trắng bất kể là ghế của khách mời hay học sinh, đến cả tấm thảm trải sàn cũng đầy mùi tiền. Thời tiết thì đẹp, các thầy cô thì ăn mặc chỉn chu, còn mấy tình nguyện viên - chủ yếu là học sinh năm trên - chạy tới chạy lui sắp xếp chỗ ngồi, hướng dẫn học sinh mới tận tâm chu đáo. Mười điểm cho dịch vụ nhé. Dù sao học sinh ở đây không phải con ông cháu cha thì cũng là nhân vật tầm cỡ, tiếp đón không cẩn thận sẽ rắc rối lắm.

Nhân vật tầm cỡ... Thanh niên lúc nãy liệu có nằm trong nhóm này không? Tôi cầu trời sẽ không bao giờ gặp lại cậu ta.

Vừa nghĩ, tôi vừa đi lẩn thẩn trên sân trường. Từ nơi tổ chức lễ khai giảng đi tìm nhà vệ sinh thôi mà tôi đã lạc mất tiêu rồi, không biết sau này đi học sẽ thuộc đường kiểu gì. Thế nhưng việc đi lạc cũng có cái bất ngờ của nó. Giữa dòng người vội vã, tôi vô tình đυ.ng mặt một người đáng lẽ không bao giờ để ý đến mình.

Hishikami Naogama.

Học trên tôi một khóa, lớp 11S. Tóc vàng óng, mắt xanh thẳm như biển sâu, đồng phục Next Generation với áo sơ mi trắng tinh, cà vạt thắt gọn gàng, khoác ngoài là chiếc áo blazer màu xanh navy với logo trường thêu chỉ vàng. Quần âu ủi thẳng tắp, giày da bóng loáng - đây chính là hoàng tử bạch mã trong truyền thuyết. Có điều, không giống mấy tên công tử bề ngoài đẹp mã nhưng bên trong rỗng tuếch, Naogama chính là hiện thân của sự hoàn hảo, là đàn anh đáng ngưỡng mộ, tuy nhiên mọi thứ chỉ dừng ở đàn anh đáng ngưỡng mộ chứ không hơn không kém.

Bên dưới lớp mặt nạ luôn nở nụ cười kia, không ai biết anh ta đang nghĩ gì.

Tôi học chung với Naogama từ hồi còn ở trường Next Generation Junior (tức trung học cơ sở). Bạn hỏi tại sao tôi lại học cùng với người Nhật? Ừ thì tôi cũng không biết, do đây là trường quý tộc quốc tế? Hồi đó tôi chỉ được thấy anh ta hoặc trên bục phát biểu hoặc khi anh ta tìm Diệp Chi nói chuyện, chứ số lần nói chuyện bằng không - còn không cả đếm được bằng đầu ngón tay. Vì vậy tôi khá ngạc nhiên khi thấy hội phó hội học sinh của trường này xuất hiện trước mặt tôi, càng ngạc nhiên hơn khi anh ta chủ động bắt chuyện với tôi.

"Chào buổi sáng, tân học sinh." Anh ta lên tiếng trước. Tôi để ý thấy tay anh ta đang cầm tập tài liệu gì đó.

Tôi chớp mắt. "Anh... đang chào em?"

"Phải." Naogama mỉm cười, lại là cái nụ cười hoàn hảo tỏa nắng khiến tôi muốn che mắt. Thôi nào, anh ta mới mười bảy tuổi thôi, tác giả cuốn tiểu thuyết này có phải viết hơi quá tay rồi không? "Tôi là hội phó hội học sinh. Tên tôi là Hishikami Naogama."

"À vâng..." Tôi có cần nói tên ra không nhỉ? "Xin chào, em..."

"Kiều Hoàng Anh, lớp 10C. Rất vui được gặp em. Hửm? À, anh biết vì đọc thẻ học sinh của em. Em có đang gặp rắc rối gì không?"

"... Nhà vệ sinh ở đâu ạ?" Tôi xấu hổ nói, Naogama chỉ tay về một hướng, mô tả nhanh cho tôi cách đến khu nhà vệ sinh.

"... Như vậy đấy. Phải rồi, là tân học sinh thì em cũng chưa quen đường nhỉ? Cần anh dẫn đến khu khai giảng không?"

"Em nhờ anh chị tình nguyện viên là được ạ."

"Thế em còn điều gì cần giúp đỡ không?"

Dạ em cần đi vệ sinh gấp! Tôi nghĩ trong lòng nhưng không nói ra. "Em ổn, hội phó cũng đang bận phải không? Em nghĩ mình không nên làm phí thời gian của anh nữa, em cảm ơn và chào anh." Tôi cúi đầu, chủ động quay người rời đi. Từ phía sau lại vang lên tiếng của hội phó.

"Nếu cần giúp, cứ đến tìm tôi."

Cuộc nói chuyện này thật kì lạ. Tôi thật sự không quen, đây là trải nghiệm thường ngày của Diệp Chi sao? Tôi qua loa gật đầu với Naogama. Đừng nói là do tôi có "hào quang nhân vật chính" nhé? Tôi chỉ muốn sống bình yên thôi mà!

Sau cuộc gặp gỡ bất ngờ và cũng như sau khi đã giải quyết xong nỗi buồn, tôi đi tìm vị trí lớp mình trên sân - lớp 10C. Nhìn qua một lượt các học sinh thì có vẻ năm nay lớp rất có triển vọng. Vẫn giữ nguyên truyền thống các kì trước, tôi không quen một ai trong lớp mới hết. Vừa vào chỗ ngồi, tôi đã thấy vài ánh mắt hiếu kỳ hướng về mình. Kèm theo những tiếng xì xào bán tán.

"Kia là con bé đó phải không?"

"Chính là nó?"

"Nó thuộc gia tộc nào, sao tôi chưa gặp bao giờ."

"Tôi vừa nhờ người của mình đi điều tra rồi, chờ xíu."

"Nhưng có đúng là nó nói chuyện với hội phó Hishikami của chúng ta không?"

"Phải theo dõi sát sao!"

Hội phó Hishikami của chúng ta? Là hội phó hội học sinh sao?

Tôi biết lớp tôi đang nói về cái gì rồi. Không ngờ thế mà đã có người tung tin về việc tôi gặp hộ phó hội học sinh, giáo phái hâm mộ của anh ta làm việc nhanh thật! Trước đây khi Diệp Chi là nữ chính, cô ấy thường xuyên bị theo dõi, bất cứ khi nào cô gặp một người trông có vẻ nổi bật hơn bình thường là động thái của cô trong cuộc gặp đó sẽ bị ghi lại. Hành động của những người đó thật điên rồ. Tôi cũng muốn bảo vệ bạn của tôi lắm - nhưng đáng tiếc, dù mang tiếng "bạn thân của nhân vật chính" nhưng tôi không làm gì được, lớ ngớ còn bị mấy đảng phái đó đánh hội đồng.

Lần này thì khác. Tôi đã đổi vai trò với Mạc Diệp Chi.

Cốt truyện này thật ngu ngốc, tôi không sai khi nói rằng đây là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình ba xu! Tôi bắt đầu nghĩ về Diệp Chi và cái cách cô ấy bị bắt nạt do thân thiết với những nam thanh niên nổi tiếng như Naogama. Tệ quá, liệu tôi có thể yên bình sống đến cuối đời hay không?

Khoan, tôi có hào quang vai chính mà? Chắc mọi chuyện sẽ ổn thôi, đúng chứ?