Làm Ruộng Không Bằng Làm Nũng

Chương 1

Cảnh Ngọc chép miệng một cái, đầu lưỡi toàn vị mặn chát, cảm giác không dễ chịu chút nào, theo phản xạ nhổ ra vài lần, sau đó mới miễn cưỡng mở mắt ra.

Vừa mở mắt ra không sao, nhưng khi nhìn rõ nơi mình đang ở, cả người cậu liền sững lại.

Đây! Là! Đâu!

Còn chưa kịp định thần, một đợt sóng biển nữa lại ập tới, dội cậu ướt sũng từ đầu đến chân. Nước biển mặn chát khiến cậu theo bản năng nhắm tịt mắt lại. Khi mở ra lần nữa, hàng mi dày và cong vẫn còn đọng lại một giọt nước biển chực chờ rơi xuống, trông đến là chật vật.

Phụt! Phụt! Cậu lại phun ra mấy ngụm, miệng đầy cát.

Biển xanh vô tận, trời và nước nối liền một dải. Lúc này, một nửa người của cậu đang lơ lửng giữa không trung, nửa còn lại nằm sấp trên đảo, tay nắm chặt một nắm cát mịn. Cái tư thế này... May mà cậu tỉnh lại kịp thời, nếu trong lúc mơ màng lật người một cái, e rằng đã bị sóng cuốn đi mất rồi.

Hít sâu mấy hơi, cậu buông nắm cát trong tay ra, nhanh như thỏ nhảy lên đảo, ngửa mặt lên trời, nằm bẹp xuống đất.

Máy bay rơi xuống đảo hoang?

Nhưng sao cậu chẳng nhớ gì cả?

Chẳng lẽ cậu sắp trở thành Robinson*?

(*Robinson Crusoe: là nhân vật chính trong tiểu thuyết "Robinson Crusoe" của nhà văn Anh Daniel Defoe, xuất bản năm 1719. Đây là một câu chuyện nổi tiếng về một người đàn ông bị đắm tàu và sống sót trên đảo hoang suốt 28 năm.)

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu đã lập tức bị cậu bóp chết. Không có khả năng! Với cái tính tiểu thiếu gia từ bé đến lớn chưa từng chịu khổ của cậu, đừng nói năm ngày, ba ngày e rằng cũng sống không nổi.

Dù vậy, cậu cũng không quá lo lắng. Nếu máy bay gặp nạn, chắc chắn gia đình cậu sẽ nhận được tin tức, đến lúc đó nhất định sẽ phái người đến cứu.

Nhà họ Cảnh là gia tộc đứng đầu thành phố H, chỉ cần khẽ giậm chân cũng đủ khiến cả thành phố chấn động. Tiền tài, thế lực đều không thiếu, còn cậu – Cảnh Ngọc – là con út trong nhà, từ nhỏ đã được nâng niu như bảo bối. Được nuông chiều đến tận mười tám tuổi, cậu sớm đã quen với cuộc sống thuận buồm xuôi gió, trong tiềm thức của cậu, dù trời có sập xuống cũng chẳng sao, bởi phía trên còn có cha và hai anh trai gánh vác.

Vốn dĩ hôm nay cậu rảnh rỗi ở nhà, hứng lên liền leo lên chiếc chuyên cơ riêng bay sang Úc tìm anh hai. Ai ngờ chỉ vừa chợp mắt một lát, mở mắt ra đã thấy mình trong tình cảnh thế này.

Cảnh Ngọc nằm trên bãi cát, suy nghĩ miên man, rồi bất chợt bật dậy. Không phải vì nghĩ ra được gì, mà là bộ quần áo ướt sũng dính chặt vào người khiến cậu rất khó chịu.

Ngước mắt lên nhìn trời, mặt trời vẫn chói chang, cậu không chần chừ nữa, ba bảy hai mốt, thoăn thoắt cởi sạch đồ, ném lên bãi cát, rồi lại thản nhiên nằm xuống.

Phơi nắng một chút, tiếp tục suy ngẫm về cuộc đời.

Chưa đầy năm phút sau, cậu lại bật dậy.

Da cậu quá mỏng manh, cát bên dưới hơi nóng rồi!

Suy nghĩ mãi không ra manh mối, cậu đành bò dậy, chân trần xách theo quần áo và giày còn ướt đẫm, tìm một mỏm đá trải ra phơi khô.

Bây giờ chắc đang giữa trưa, mặt trời treo cao chói chang, nắng rát đến bỏng người. Cảnh Ngọc khát khô cổ, lúc này mới quan sát hòn đảo nhỏ nơi cậu đang đứng.

Quả thật là một hòn đảo nhỏ, nhỏ đến mức chỉ cần phóng tầm mắt là có thể nhìn thấy điểm cuối.

Cả đảo chỉ có đá, cát và một cây ăn quả kỳ lạ ở chính giữa.

Tình huống này có vẻ không ổn lắm.

Dù Robinson bị đắm tàu cũng còn trôi dạt vào một hòn đảo lớn, còn cậu... chỉ cần đảo mắt là có thể nhìn hết cả đảo, bốn phía toàn là biển. Thứ duy nhất có thể ăn được e rằng chính là cây ăn quả kia.

Đừng nói năm ngày, ba ngày e rằng cũng khó sống sót.

Bụng Cảnh Ngọc kêu “ọc ọc”, nhìn lên cây, thấy những quả đỏ tươi mọng nước treo lủng lẳng, dưới ánh mặt trời càng thêm phần hấp dẫn.

Cậu nuốt nước bọt, tiến đến gần.

Cây này cao hơn hai mét, thân trắng nhẵn nhụi, không có lá, chỉ có những cành khẳng khiu và mười quả đỏ mọng trên đỉnh.

Cậu cũng không thấp, thử nhảy lên một cái nhưng vẫn không với tới. Hơn nữa, bàn chân trắng nõn bị cát nóng làm cho bỏng rát, đau đến mức cậu suýt bật khóc, ôm chân xoa xoa một hồi.

Từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ, nhưng bây giờ vì mấy quả này, cậu đành cắn răng thử trèo cây lần đầu tiên trong đời.

Cậu tìm một cành thấp chắc chắn, bám vào, cắn răng, dùng đôi chân thon dài đạp lên thân cây lồi lõm.

Sắp rồi! Gần rồi!

Toàn thân đầm đìa mồ hôi, cậu thở hổn hển, nhưng chiến thắng trong tầm tay khiến cậu vui vẻ đến mức mắt cong cong, đầu ngón tay trắng nõn chỉ còn cách quả chín một chút xíu nữa thôi.

Tuyệt quá!

Vèo!

Mắt thấy quả sắp vào tay, bỗng một viên đá bay vυ't tới, đập trúng quả, khiến nó rơi xuống.

Cậu chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng, lại thêm một viên đá nữa, rồi từng quả từng quả như hồ lô rơi lộp bộp xuống đất.

Cậu ngơ ngác nhìn lên ngọn cây trụi lủi, rồi ngây ngốc quay đầu lại.

Chẳng biết từ bao giờ, trên đảo đã có thêm một nam nhân.

Người nọ cao lớn, đứng ngược sáng, khiến cậu không thấy rõ mặt.

Cậu run lên một cái, vội vàng trèo xuống cây, chẳng còn tâm trí lo bị cát đâm đau chân, chỉ muốn chạy đến lấy quần áo mặc vào – dù gì hiện tại cậu vẫn đang trần như nhộng.

Nam nhân bước tới, không thèm nhìn cậu lấy một cái, chỉ lẳng lặng nhặt hết số quả rơi xuống, bỏ vào một cái túi vải nhỏ, sau đó xoay người rời đi.

Cảnh Ngọc giật giật quần áo vẫn còn ướt nhẹp, kéo không ra, thấy người kia sắp đi mất, cậu không kịp mặc đồ nữa, chạy theo, dù gì người này có thuyền!

"Đại ca! Đại ca!"

Giọng cậu trong trẻo, mềm mại như chim sơn ca, mang theo chút ngọt ngào, khiến người nghe cảm thấy dễ chịu.

Nhưng hiện tại, cậu vẫn còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chắn đường người ta, trông thế nào cũng thấy có gì đó sai sai.

Nam nhân dừng lại, lần đầu tiên liếc nhìn cậu.

Cảnh Ngọc vội quay lưng lại để che đi phần quan trọng, hơi xấu hổ.

Nam nhân hừ lạnh, không đáp lời, chỉ ném túi quả lên thuyền, bắt đầu cởi dây thừng buộc thuyền vào cọc đá.

Cảnh Ngọc vội chạy đến trước mặt hắn, mắt sáng long lanh, mong chờ hỏi:

"Đại ca, anh có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không?"

🔥🔥🔥

Do bạn thụ vẫn chưa nhận ra mình đã xuyên không, nên Ngọc để thụ xưng tôi - anh với công nha, còn công thì là ta - ngươi.