Khu chợ đen vào đêm, như một vết nứt sâu hoắm dưới lòng thành phố phồn hoa.
Ánh đèn dầu leo lét soi bóng người lén lút qua lại, tiếng rao hàng thì thầm như những lời nguyền rủa rơi vào bóng tối.
Ở đây, người ta không buôn vàng bạc hay lụa là. Ở đây, người ta buôn người, buôn mạng, buôn cả linh hồn.
Trần Ngọc Khuê chưa từng nghĩ sẽ đặt chân đến nơi dơ bẩn này.
Nhưng hôm ấy, nàng mới mười tuổi, bướng bỉnh và tò mò, trốn khỏi đoàn hộ vệ của cha để theo dấu bước chân lén lút của một gã quan lại khả nghi.
Khu chợ đen mở ra trước mắt nàng như một cơn ác mộng sống động.
Nơi đó, đứa trẻ nào bị bán đi đều mang ánh mắt cạn khô, không một giọt nước mắt, như thể nỗi đau đã bị lột sạch từ lâu.
Nàng bước giữa những tiếng khóc, giữa những tiếng nức nở la hét đòi về với cha mẹ. Và rồi, nàng nhìn thấy hắn.
Một đứa trẻ tầm tuổi nàng, bị trói quỳ giữa sàn đá bẩn thỉu.
Mái tóc đen rối bời che khuất một nửa gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt bạc sâu thẳm không van xin, không căm hận. Chỉ im lặng ngồi đó nhìn.
Đôi mắt bạc đặc biệt ấy khiến nàng dừng chân.
Gã đàn ông quản nô ɭệ thấy nàng, lập tức cười nịnh nọt:
“Tiểu thư đi lạc sao? Đây không phải chỗ chơi đâu. Cẩn thận bị bán luôn đấy.”
Trần Ngọc Khuê chỉ ngón trỏ về phía hắn: “Tên cậu ta là gì?”
“Nguyễn Trọng Thiên. Thằng nhóc này được một tên con buôn đem bán, không ai nhận thân, không ai chuộc. Không khóc, không nói, không kêu ca. Chắc bị điếc, hoặc khờ khạo gì đó.”
“Bao nhiêu?”
“Mười lượng bạc. Nó ngoan. Nhưng là hàng lỗi. Không ai hỏi mua.”
Nàng im lặng một lúc lâu, mắt không rời khuôn mặt lấm lem bùn đất của hắn.
Có cái gì đó… thu hút nàng, không phải thương hại, không phải tò mò, mà là… không thể dứt mắt.
“Giữ hắn lại cho ta.”
“Hả?”
“Ta sẽ quay lại.”
Trần Ngọc Khuê quay người chạy đi, váy trắng dính đầy bùn đất.
Trở về Trần phủ, toàn thân nhếch nhác, thở không ra hơi, nàng quỳ gối trước mặt cha mình, một lần hiếm hoi nàng chịu cúi đầu.
“Cha, làm ơn… mua cậu ta về cho con.”
“Con trốn ra ngoài là vì chuyện này?”
“Cha cứ đánh, cứ phạt con cũng được. Nhưng xin cha… mua cậu ta về.”
Ông nhìn vẻ mặt kiên quyết của nàng, thở dài, khoát tay bảo quản gia.
“Tới khu chợ đen, hỏi mua một đứa tên Nguyễn Trọng Thiên. Mang về phủ. Để xem con bé này sẽ chơi với “đồ chơi” của nó được bao lâu.”