Sau Trọng Sinh, Đại Lão Huyền Học Nằm Thắng Ở Hào Môn

Chương 4

Trên đường, những người chứng kiến cảnh chiếc xe mất kiểm soát bị hất văng ra ngoài đều kinh hãi. “Rầm!”

Sau cú va chạm, đầu xe méo mó, thân xe bên hông gần như nát bét. Mọi người đều nín thở, tim như nhảy lên tận cổ.

Người trong xe còn sống không?

Sài Lan là người lo lắng nhất. Cả hai đứa con ruột của bà đều đang ngồi trên đó.

“A di đà Phật, Bồ Tát phù hộ!”

Bà liên tục cầu khẩn, chỉ mong trời cao bảo vệ con mình.

Lục Văn Tranh lập tức dừng xe, Đường Thanh vội vã lao tới.

“Đường Tự Mật đúng là sao chổi! Tất cả đều tại nó hại anh hai!”

Đường Thanh vừa nói vừa nhào vào lòng Sài Lan, nước mắt rưng rưng.

Vốn dĩ bà chỉ lo lắng cho sự an nguy của con mình, nhưng cách nói của Đường Thanh vô tình châm ngòi một ngọn lửa trong lòng bà.

Nếu không phải vì đến đón Đường Tự Mật — đứa con gái lớn lên ở nông thôn, ngốc nghếch lại lầm lì kia thì chí ít, bà vẫn còn có thể tự hào về Đường Trinh.

Vài người đàn ông vội vã chạy tới, cố gắng cạy cửa xe. Sài Lan đứng một bên, chân run rẩy, tim như lửa đốt.

Tai nạn nghiêm trọng thế này, e rằng trong xe chẳng còn ai sống sót.

Lục Văn Tranh vẫn bình tĩnh hơn, lập tức gọi cấp cứu.

Trong xe, Đường Trinh từ từ mở mắt.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì lúc này anh đáng lẽ phải ở trên thiên đường rồi…

Nhưng khoan đã nếu đã chết, thì tại sao mu bàn tay anh lại đau nhói?

Là một nghệ sĩ piano có tiếng, Đường Trinh từ nhỏ đã được rèn giũa đôi tay đến mức không để xảy ra bất kỳ thương tổn nào. Cũng chính vì vậy, khi Đường Tự Mật nắm tay anh lúc nãy, anh đã không dám giằng ra quá mạnh.

Lỡ như bị thương thì sao?

Khó khăn lắm, anh mới cử động được tay mình, gỡ túi khí an toàn đang chèn trước mặt.

“Mật Mật! Em có sao không? Ráng chịu một chút, anh đến cứu em đây!”

“Không sao đâu.” Đường Tự Mật đáp lại, giọng nói vẫn nhẹ bẫng như không có chuyện gì.

Đường Trinh nhìn xuống bàn tay mình.

Chỉ có một vết bỏng nhạt, bề mặt da như phủ một lớp ánh kim quỷ dị.

Đường Trinh ngây người, đầu óc chấn động mạnh.

Lá bùa đó… chính là do Đường Tự Mật vẽ cho anh!

Thân xe méo mó biến dạng. Khi mọi người đang ra sức tìm cách cạy cửa ghế lái, thì “cạch” một tiếng — cửa sau bất ngờ mở ra.

Đường Tự Mật ung dung bước xuống, dáng vẻ nhẹ nhàng như thể cô vừa chỉ đi dạo quanh sân nhà chứ không phải vừa trải qua một vụ tai nạn kinh hoàng.

Mọi người sững sờ mất mấy giây.

“Đứng đờ ra làm gì nữa? Mau kéo người ra khỏi đó đi.” Giọng cô vang lên, thản nhiên như chẳng có chuyện gì nghiêm trọng.

Cô đứng giữa đường, gió nhẹ thổi qua, cả người trông nhẹ bẫng như tiên. Tai nạn thảm khốc đến vậy, thế mà trên người cô ngay cả một vết bẩn cũng không có.

Khi Đường Trinh được kéo ra ngoài, anh vẫn còn choáng váng, trong đầu chỉ quanh quẩn một suy nghĩ:

“Vận xui đổ máu… ”

Vụ tai nạn xe và lời tiên đoán đổ máu của Đường Tự Mật trùng khớp một cách kỳ lạ.

Anh có thể bình an vô sự, hoàn toàn không chút tổn thương tất cả là nhờ lá bùa mà Đường Tự Mật vẽ lên mu bàn tay anh.

Không ai có thể hiểu rõ điều này hơn chính anh, người vừa thoát chết trong gang tấc.

7 giờ tối, Đường Tự Mật và Đường Trinh cùng nhau rời khỏi bệnh viện.

Cả hai đều đã kiểm tra tổng quát một lượt. Kết quả: cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh, không chút vấn đề.

Thậm chí, ngay cả Đường Tự Mật, người từng sốt đến mức ngất đi, cũng không còn chút dấu hiệu gì bất thường!

“Khỏe mạnh là tốt rồi.”

Đường Trinh dắt em gái ra ngoài. Trước đây, anh chỉ cảm thấy Đường Tự Mật có chút giống Bồ Tát.

Nhưng bây giờ… anh thực sự muốn dập đầu bái lạy cô một cái!

“Mật Mật, em có thể vẽ thêm một lá bùa bảo vệ mạng cho anh không? Anh trả tiền!” Đường Trinh mở lời.

Loại bùa này quá thần kỳ! Nếu có nó, chẳng phải là thêm một cái mạng sao?

Đường Tự Mật nheo mắt nhìn anh, đôi mắt đen láy sáng lên.

“Muốn à?” Cô hỏi.

Đường Trinh vội vàng gật đầu lia lịa.

Đường Tự Mật nhếch môi cười:

“Mơ đi.”

Nếu không phải vì cô không thích nợ nần ai, muốn trả hết tình nghĩa của người dân ở thôn Cục Đá, thì đừng nói mấy vạn tệ, có bao nhiêu tiền cũng đừng mong mua được bùa huyết chú của cô.

Dù vậy… đây có thể xem là phúc phần của Đường Trinh.

Bởi vì… anh là người có chung huyết thống với cô.

Nghĩ đến đây, đôi mắt Đường Tự Mật chợt lóe sáng.

Kiếp trước, cô chỉ có một mình.

Nhưng bây giờ, cô có người thân có chung huyết mạch với cô.

Mà máu của họ… liệu cũng có thể dùng để vẽ huyết chú không?