Sau Trọng Sinh, Đại Lão Huyền Học Nằm Thắng Ở Hào Môn

Chương 2

Tiễn biệt bà Đường xong, Đường Tự Mật mở mắt, liền thấy một đám người đã xông vào sân.

“Đây mà gọi là nhà sao? Trông chẳng khác gì nơi ở của ăn mày.” Một giọng nữ vang lên từ cửa.

“Thanh Thanh…” Đường phu nhân Sài Lan nhìn con gái nuôi đầy cưng chiều, khẽ trách yêu.

Đường Thanh chu môi làm nũng: “Con nói sai chỗ nào chứ? Anh hai, anh nói gì đi!”

Cô ta kéo tay Đường Trinh – người anh luôn nuông chiều mình nhất.

Đường Trinh xoa nhẹ đầu cô ta, đầy yêu thương: “Em gái anh nói cũng không sai. Nơi này thực sự quá tồi tàn.”

Nhưng trong giọng nói của anh ta vẫn mang chút tiếc nuối và đau lòng.

Em gái ruột của anh ta lại phải sống ở một nơi như thế này sao?

Suốt mười mấy năm qua, Đường Tự Mật đã phải chịu bao nhiêu khổ cực chứ?

“Đường Thanh, em phải nhớ, từ nay Mật Mật là em gái của em. Con bé đã chịu đủ vất vả rồi, dù em có kiêu căng thế nào cũng không được làm tổn thương lòng tự trọng của nó.” Đường Trinh dặn dò.

Chỉ có người thân thiết mới nói ra những lời chân thành như thế.

“Em biết rồi, anh hai.”

Đường Thanh ngoan ngoãn cười, nhưng trong lòng lại trào lên sự khó chịu.

Cô ta chẳng đời nào muốn sống hòa thuận với Đường Tự Mật.

Tài sản nhà họ Đường có hạn, nếu Đường Tự Mật xuất hiện, có nghĩa là phần của cô ta sẽ bị chia bớt.

Dù chỉ là con nuôi, nhưng nghe nói Đường Tự Mật bị bệnh mà trở thành kẻ ngốc.

Một đứa ngốc thì có thể tranh giành với cô ta sao?

Lúc trước, khi Đường gia đến cô nhi viện chọn con nuôi, cô ta đã vượt qua hơn mười bé gái khác để được chọn. Không có lý gì giờ đây lại thua một kẻ ngốc.

Chỉ cần cô ta đè bẹp Đường Tự Mật, danh hiệu tiểu thư nhà họ Đường, danh tiếng đệ nhất tiểu thư của Hải Thành, tất cả vẫn sẽ là của cô ta.

Mười năm qua, Đường gia đã đổ bao nhiêu tiền bạc để nuôi dưỡng cô ta, đủ để cô ta có tư cách ngẩng cao đầu.

Bên ngoài thôn, mấy chục chiếc siêu xe đậu kín. Ngoài hai chiếc của Đường gia, số còn lại đều thuộc về các cậu ấm cô chiêu giàu có ở Hải Thành, phần lớn là những người theo đuổi Đường Thanh. Đây chính là nguồn tự tin lớn nhất của cô ta.

Dù Đường gia có danh tiếng, nhưng so với những gia tộc quyền quý nhất Hải Thành vẫn chưa thể sánh bằng.

Còn những người theo đuổi Đường Thanh thì khác. Chỉ cần nhắc đến Lục gia, Đường gia cũng phải nể mặt cô ta vài phần.

Đường Thanh đầy đắc ý. Cô ta đang nhắm đến Lục gia, chỉ cần bám được vào đó, chẳng phải sẽ một bước lên trời sao?

Cô ta không tin Đường Tự Mật – một kẻ ngốc – có thể thay thế mình.

Cánh cửa phòng cũ kỹ mở ra, Đường Tự Mật bước ra dưới ánh nắng đầu đông.

Cả sân lặng đi, rồi đồng loạt tròn mắt kinh ngạc.

Trong đầu Đường Trinh chợt lóe lên một suy nghĩ: "Giữa bụi trần mà tỏa sáng."

Cô như viên hổ phách phát sáng giữa thế giới ảm đạm, đứng sừng sững trước khung cửa cũ kỹ, nơi có câu đối xuân đã phai màu. Chính khung cảnh xám xịt xung quanh lại càng làm nổi bật vẻ đẹp của cô.

Chỉ tiếc rằng, sau mấy ngày sốt cao, sắc mặt Đường Tự Mật vẫn còn nhợt nhạt.

Rốt cuộc là ai đã không chăm sóc cô tử tế? Nhất định phải bù đắp cho cô thật tốt.

Đây là suy nghĩ chung của tất cả những người có mặt.

Đường Tự Mật mỉm cười. Nụ cười của cô thanh thản như Bồ Tát rũ mi, khiến người ta bất giác muốn cúi đầu kính cẩn.

Cô nhìn về phía Đường Trinh – người đứng gần nhất – rồi cất giọng:

“Có tiền không?”

Đường Trinh cau mày. Không ngờ rằng điều đầu tiên cô nói lại là… đòi tiền.

“Em tính rồi, trong ba giờ tới, anh sẽ gặp vận hạn đổ máu. Bỏ ra chút tiền đi, em giúp anh hóa giải.”

Đường Tự Mật trông chẳng khác nào một thầy bói dạo chuyên lừa gạt người ta trên vỉa hè.

Người theo chủ nghĩa duy vật kiên định như Đường Trinh không biết phải nói gì.

Ban đầu, khi đối mặt với Đường Tự Mật, Đường Thanh bỗng dưng có linh cảm chẳng lành. Nhưng ngay khi Đường Tự Mật lên tiếng, cô lại thấy yên tâm hơn nhiều.

Đường Tự Mật đâu chỉ ngốc nghếch, rõ ràng là kẻ điên.

Vừa gặp anh hai đã nguyền rủa anh gặp họa đổ máu, xem ra Đường Tự Mật tự rước rắc rối vào thân, cũng đỡ làm phiền cô lo nghĩ.

Dù có là anh hai dịu dàng đến đâu, chắc cũng chẳng thể thích nổi cô ta.

Đường Thanh thầm nghĩ, trong lòng có chút đắc ý.

Quả nhiên, Đường Trinh cau mày khó chịu, lấy ra một xấp tiền. Biết hôm nay phải đi xa, anh đã chuẩn bị sẵn tiền mặt trong người.

Đường Tự Mật thấy nơi này thiếu công cụ, không có giấy vàng chu sa, đành chấp nhận chịu thiệt một chút.

Đường Trinh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy Đường Tự Mật bấm ngón tay chảy máu, giữ chặt cổ tay anh rồi vẽ một tấm bùa quỷ dị lên mu bàn tay.

“Em làm gì vậy?” Đường Trinh kinh ngạc. Anh không ngờ một cô gái trông mảnh mai yếu đuối như Đường Tự Mật lại có sức mạnh đến mức anh giãy giụa mãi cũng không thoát ra được.

“Dùng máu của em để vẽ bùa. Trước đây, em từng bán một lá bùa thế này với giá hơn hai trăm vạn.”

Đường Tự Mật vừa nói, vừa nhanh chóng hoàn thành “huyết phù".