Tiểu Phu Lang Vạn Người Ghét Trọng Sinh Rồi

Chương 3

Tộc trưởng là đại nhi tử trong nhà, dưới hắn còn ba người đệ đệ. nương của hắn cao lớn vạm vỡ, dù không có thân phận này, ngày thường trong thôn cũng chẳng ai dám chọc vào bà. Còn nhà của Bùi Đình bên này không chỉ ít người mà toàn là già yếu bệnh tật. Mấy năm trước xảy ra một tai nạn khiến cha nương của Bùi Đình qua đời, đại bá của y cũng trở thành người tàn tật. Giờ đây, ba nam nhân lực lưỡng xông tới, dễ dàng kéo Bùi Đình ra khỏi tay bọn họ.

Cướp người giữa đám đông dẫu sao cũng khó coi, huống hồ Lâm Quyên Nhi là nương của tộc trưởng, tức phụ của tộc trưởng đời trước, càng không thể làm quá trước mặt mọi người. Bà lau nước mắt, nói:

"Thực ra trước khi nhi tử ta bị thương, nó đã nhắc đến chuyện của nó với Đình ca nhi rồi. Ta đã chuẩn bị sẵn sính lễ, định dẫn nó qua dạm hỏi. Ai ngờ nhi tử ta lại gặp chuyện..."

Vừa nói, bà vừa kéo tay Bùi Đình, vỗ nhẹ:

"Con là đứa trẻ trọng tình trọng nghĩa, ta thay nhi tử ta cảm ơn con. Chỉ cần con chịu gả qua, ta nhất định sẽ không bạc đãi con."

Bùi Đình vừa nãy trong lúc hoảng loạn đã nói dối. Y chỉ muốn đánh cược một phen, dù sao chuyện thích ai cũng không thể nói rõ, huống hồ tộc trưởng vẫn chưa đính hôn, lại đang hôn mê, sắp lìa đời, chẳng ai có thể vạch trần y. Y không ngờ lời nói dối của mình chẳng những không bị vạch trần mà còn được Lâm Quyên Nhi giúp một tay.

"Lâm thẩm, chuyện hôn nhân không phải do con quyết định. Giờ trong nhà đang ép con gả cho Thẩm Kỳ Nam, con..." Nói đến đây, y cũng lau nước mắt: "Nhưng thẩm yên tâm, hôm nay nếu Thẩm Kỳ Nam nhất quyết cướp con về bái đường thành thân, con sẽ đâm đầu chết ngay lập tức."

Mọi người không ngờ y lại cứng rắn như vậy. Vừa nãy còn có người bán tín bán nghi về chuyện tộc trưởng thích y, giờ nghe y nói sẽ đâm đầu chết, ai còn không tin nữa? Lập tức có người đứng ra khuyên Bùi gia.

Sắc mặt Thẩm Kỳ Nam u ám. Hắn ta vốn ngạo mạn từ nhỏ, lại là một tú tài, nam thanh nữ tú trong thôn thấy hắn ta đều đỏ mặt, ngày thường quen được người khác tâng bốc. Đây là lần đầu tiên hắn ta nghe thấy có người thà chết cũng không muốn gả cho mình, trong lòng không khỏi dâng lên lửa giận. Hắn ta trút sự căm phẫn này lên người Bùi gia:

"Chuyện cưới hỏi giữa ta và Bùi Trân Bảo đã được quyết định từ trước, hôm nay lại làm loạn thế này, có phải cố tình đùa giỡn ta không? Dù Trân Bảo có ở thôn nào, nhà họ hàng nào, hôm nay cũng phải tìm về đây cho ta!"

Nói xong, hắn ta liếc nhìn Bùi Đình:

"Ta chỉ cần Bùi Trân Bảo, không cần kẻ thay thế, những người khác ta không xem trọng."

Bùi Đình thở phào nhẹ nhõm:

"Vậy thì tốt nhất ngươi cứ xem thường ta đi."

Bùi gia là dân ngụ cư*, không dám trêu vào nhà Thẩm Kỳ Nam, càng không dám đắc tội với tộc trưởng.

(* Dân ngụ cư: là thuật ngữ chỉ những người từ nơi khác đến sinh sống tạm thời ở một địa phương nhưng chưa có hộ khẩu chính thức hoặc chưa được công nhận là cư dân chính thức của nơi đó.)

Đại bá mẫu biết hướng Bùi Trân Bảo rời đi, nhưng không muốn nói. Nhi tử bà ta đi theo quý nhân du ngoạn đến đây, sau này sẽ gặp vận lớn, chẳng bao lâu nữa sẽ đón bà ta lên kinh thành hưởng phúc. Chỉ có mẹ chồng của bà ta là tầm nhìn hạn hẹp, không nỡ bỏ hôn sự với Thẩm Kỳ Nam, muốn chuẩn bị cả hai đường, ép Bùi Đình thay Trân Bảo xuất giá. Dù sao Bùi Đình cũng không phải do bà ta sinh ra, lúc mẹ chồng đề nghị chuyện này bà ta cũng không phản đối.

Nhưng giờ sự việc ầm ĩ thế này, bà ta sợ Thẩm Kỳ Nam tìm được Bùi Trân Bảo, làm lỡ tiền đồ của nhi tử bà ta, liền vội vàng nói:

"Chúng tôi có lỗi với ngươi, chúng tôi bằng lòng trả lại toàn bộ sính lễ."

Bùi lão thái thái nghe thấy đại nhi tức nói vậy thì đau lòng không thôi, nhưng nghĩ đến việc Bùi Trân Bảo sau này sẽ mang về nhiều tiền hơn, lão thái bà cũng không ngăn cản.

Cha nương của Thẩm Kỳ Nam chứng kiến màn náo loạn này, đương nhiên không muốn Bùi Trân Bảo vào cửa:

"Đây vốn là thứ các ngươi phải trả. Nếu các ngươi từ hôn từ mấy ngày trước, không làm nhà chúng ta mất mặt thế này thì còn dễ nói. Nhưng bây giờ tiệc rượu cũng đã bày, họ hàng bạn bè đều mời hết rồi, các ngươi lại nói người chạy mất, làm nhà chúng ta mất mặt thế này, tưởng trả lại sính lễ là xong sao?"

"Vậy các ngươi còn muốn gì?" Đại bá mẫu không ngờ Thẩm gia lại khó đối phó như vậy: "Chẳng lẽ bắt chúng ta trả cả tiền tiệc rượu?"

"Không chỉ tiền tiệc rượu, còn có tiền thuê kiệu, thuê nhạc công... Các ngươi đền hết vẫn chưa đủ, còn phải bồi thường gấp đôi lễ tiền."

Nương Thẩm Kỳ Nam giơ hai ngón tay lên, lắc qua lắc lại:

"Lúc trước đưa các ngươi một lượng bạc, giờ phải trả lại hai lượng, cộng thêm tiền tiệc rượu, ít nhất là bốn lượng."

"Bốn lượng? Các ngươi sao không đi cướp luôn đi?"

Đại bá mẫu suýt nhảy dựng lên, Bùi lão thái thái bên cạnh cũng lao tới, định xông vào cãi nhau.

Bùi Đình tưởng Thẩm Kỳ Nam sẽ ép đại bá mẫu khai ra tung tích của Bùi Trân Bảo, tìm người về, nhưng không ngờ hắn ta chỉ đứng yên phía sau cha nương, chẳng nói một lời. Hóa ra so với việc đưa Bùi Trân Bảo về, hắn ta càng quan tâm đến lợi ích bị tổn thất hơn.

Thì ra tình yêu của Thẩm Kỳ Nam dành cho Bùi Trân Bảo cũng chỉ đến thế mà thôi.