Không ngờ, Lục Kiến Xuyên đáp lại một cách thản nhiên:
“Vì anh ghen.”
Câu trả lời hoàn toàn ngoài dự đoán khiến Lăng Hề sững sờ: “Hả?”
“Em không thèm nhờ anh kèm bài tập, lại còn hủy hẹn với anh để chạy đi chơi với đám kia. Anh đứng trên lầu nhìn xuống, thấy em vui vẻ với bọn họ như vậy.”
Trứng đã chiên xong, Lục Kiến Xuyên tắt bếp quay đầu nhìn cậu, ánh mắt sau lớp kính trầm lắng mà sâu thẳm:
“Nhiều người thích em như thế, em cũng thích bọn họ. Vậy còn anh thì sao em không thích anh sao?”
“Tiểu Hề, anh đã rất ghen tị.”
Anh cao hơn cậu, cúi người xuống bóng dáng che phủ lấy Lăng Hề. Ban đầu cậu là người đến hỏi tội nhưng bây giờ lại bị khí thế của đối phương ép đến mức vô thức lùi lại nửa bước.
Hoàn hồn lại, Lăng Hề lập tức phản kháng:
“Chuyện đó đâu phải lỗi của em, có học sinh tiểu học nào thích bị bắt học bổ túc đâu chứ? Hơn nữa, anh chẳng xem hoạt hình, cũng chẳng chơi đồ chơi, vậy làm sao em chơi chung với anh được?”
Rồi cậu hừ nhẹ một tiếng, lầm bầm:
“Là do hồi đó anh không đáng yêu chút nào cả.”
“Ừ, là lỗi của anh.” Lục Kiến Xuyên thuận theo lời cậu, đặt đĩa trứng vừa chiên xong lên bàn.
“Nhưng thật ra còn một lý do khác nữa, em muốn nghe không?”
Lý do khác? Lăng Hề chớp mắt nhìn anh, đôi mắt tròn xoe đầy nghi hoặc.
Lục Kiến Xuyên cúi xuống, ghé sát tai cậu giọng nói trầm thấp mang theo ý cười:
“Vì em lúc giận trông rất đáng yêu, rất xinh đẹp nên anh mới thích trêu em. Cứ thấy em nổi giận là anh lại càng thích.”
Đúng là đồ biếи ŧɦái! Đã là biếи ŧɦái từ nhỏ thì cả đời cũng vẫn biếи ŧɦái!
Lăng Hề lập tức nổi đóa, tức giận đến mức nhảy dựng lên túm lấy cổ anh mà lắc qua lắc lại.
Nhớ lại năm đó, sau khi vụ tai nạn giao thông thảm khốc xảy ra, tuy Lăng Hề may mắn giữ được mạng sống nhưng vì chứng kiến cảnh cha mẹ mất ngay trước mắt khi còn quá nhỏ, tinh thần cậu chịu một cú sốc lớn.
Từ một đứa trẻ hoạt bát, đáng yêu, cậu dần trở nên trầm lặng, ngơ ngác mất đi hoàn toàn dáng vẻ lanh lợi trước kia.
Bác sĩ nói rằng, chỉ có kiên nhẫn ở bên cạnh cậu, chờ cậu dần dần bước ra khỏi bóng tối và vượt qua chướng ngại tâm lý.
Thời gian đầu, Lăng Hề rất sợ người khác đến gần đặc biệt là người lớn nhưng khi đối diện với Lục Kiến Xuyên, nỗi sợ ấy lại giảm đi đôi chút.
Bác sĩ phỏng đoán rằng có lẽ vì Lục Kiến Xuyên là bạn đồng trang lứa nên cậu dễ đặt lòng tin hơn.