Siêu Sao Phim Trường

Chương 24: Chúng em sẽ diễn thật tốt

[Phỏng vấn sau]

“Lúc đó lên sân khấu trong tình huống như vậy, áp lực tâm lý của cậu lớn không?”

Chàng trai trẻ dưới ánh đèn sân khấu ngẩn người, dường như hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này.

Người phỏng vấn dường như cũng sửng sốt: “Nhóm trước bị phê bình nặng nề như vậy… Lẽ nào lúc đó cậu không sợ?”

Chàng trai trẻ do dự một lát, nhỏ giọng nói: “Lúc đó không có thời gian phản ứng, còn chưa cảm thấy căng thẳng đã lên sân khấu rồi.”

Cậu dừng một chút rồi nói: “Hơn nữa…”

“Hơn nữa?”

Cậu không nói tiếp, chỉ là vành tai ửng lên chút hồng nhạt, dưới ánh đèn trông đặc biệt đáng yêu.

*

Thời điểm lên sân khấu, Kim Tiêu Thần và Triệu Đông có chút mơ màng.

Tuy biết sau khi nhóm Phạm Học diễn xong sẽ đến lượt họ, nhưng họ cũng không ngờ lại đột ngột như vậy… chẳng phải xem kịch mới được một nửa sao?!

Tiết Tiếu bước lên sân khấu, khẽ ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt của Phạm Học bên cạnh Tưởng Toàn.

Người kia cúi đầu, nghiêng mắt, ánh mắt đầy căm hận và thù địch âm thầm bắn tới.

Tiết Tiếu khựng lại, bình tĩnh dời mắt đi, đứng ở phía bên kia của Tưởng Toàn.

Trên hàng ghế cố vấn, Phong Vĩ vẫn luôn im lặng đột nhiên bật cười: “Thầy Thẩm gọi người ta lên sân khấu như vậy, người không căng thẳng cũng phải căng thẳng, đến lúc đó lỡ mà phát huy không tốt thì tính do ai?”

Thẩm Đình Ngôn cứ khoanh tay nhìn ba người họ, hỏi: “Các cậu căng thẳng không?”

Kim Tiêu Thần: “Căng, khụ, hơi căng thẳng…”

Triệu Đông: “Ừm, hơi…”

Tiết Tiếu theo bản năng nhìn về phía hàng ghế cố vấn, không muốn trực tiếp đối diện với ánh mắt người đàn ông kia, tim cậu nhảy lên một nhịp.

Đó vẫn là ánh mắt thẳng thắn như lúc gặp nhau ở hành lang.

Thẳng thắn, rõ ràng, như một thanh kiếm chém vào tầm mắt, tính xâm lược mười phần.

Chưa đợi Tiết Tiếu mở miệng, Thẩm Đình Ngôn cứ nhìn cậu như vậy, nhàn nhạt nói: “Căng thẳng thì hít sâu vào, hít sâu xong cảm thấy được rồi thì đi chuẩn bị đi, sớm muộn gì cũng phải lên sân khấu, căng thẳng là cảm xúc mà tất cả diễn viên đều phải khắc phục.”

Không khắc phục được, thì không chinh phục được phim trường, càng đừng nói đến việc trở thành một diễn viên như thế nào, đều là lời nói suông.

Những lời này nghe có vẻ như là sự thúc giục nghiêm khắc vô tình, nhưng Tiết Tiếu cảm thấy giống như một sự nhắc nhở kín đáo hơn.

Tim cậu đập nhanh khác thường.

Cũng không biết nghĩ gì, có lẽ là để chứng minh bản thân, hoặc có lẽ là lần đầu tiên sắp phải trực diện nhận sự đánh giá diễn xuất từ Thẩm Đình Ngôn, đầu óc Tiết Tiếu chợt bốc đồng, nhỏ giọng nói một câu: “Em không căng thẳng lắm…”

Cả trường quay im lặng.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn cậu.

Thẩm Đình Ngôn khựng lại một chút rồi cười.

Hắn nhìn Tiết Tiếu với vẻ khá hứng thú, Tiết Tiếu bất tri bất giác cảm thấy vành tai và má nóng bừng lên.

Cậu có chút hối hận, vội vàng cúi người chào một cái thật sâu, lớn tiếng nói: “Cảm ơn thầy, chúng em sẽ diễn thật tốt.”

Triệu Đông và Kim Tiêu Thần cũng làm theo cậu.

Nói xong, ba người nhanh chóng quay đầu đi về phía sau sân khấu, đặc biệt là Tiết Tiếu, bước chân nhanh đến mức có chút ý vị bỏ chạy.

……

Giống như mỗi lần chuyển nhóm trước đó, khi chuyển nhóm, nhân viên công tác phải dọn dẹp xong sân khấu, quay phim phải trở lại vị trí, các diễn viên mỗi người có vài phút chuẩn bị.

Kim Tiêu Thần: “Em căng thẳng quá em căng thẳng quá em căng thẳng quá…”

Triệu Đông vỗ đầu cậu ta một cái: “Không nghe thầy Thẩm nói phải hít sâu sao?!”

Kim Tiêu Thần lập tức hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra.

Tiết Tiếu cũng hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra.

Triệu Đông làm theo.

Sau khi hít sâu một lần, ba người nhìn nhau.

Tiết Tiếu: “Cứ theo cảm giác lúc chúng ta luyện tập là được, đừng nghĩ đến việc phải “dùng sức” thể hiện cho khán giả xem, nhẹ nhàng một chút, tự nhiên một chút là được, dù sao đây cũng là biểu diễn trên màn ảnh lớn, không phải sân khấu kịch.”

Triệu Đông: “Đúng vậy, quên lời thoại cũng đừng vội, nghĩ xem trong cảnh này nên nói gì, cứ nói đại gì đó rồi nhanh chóng lướt qua.”

Kim Tiêu Thần: “Diễn xong đoạn này thành công quay lại em mời mọi người ăn lẩu!”

Tiết Tiếu và Triệu Đông dở khóc dở cười nhìn cậu ta.

“Nếu có thể thuận lợi qua được hôm nay, tôi và anh Tiếu mời cậu ăn lẩu!”

Năm phút sau, hai chữ《Bọ Ngựa》lại hiện lên trên màn hình lớn.

Trường quay im lặng.

Phong Vĩ liếc nhìn Thẩm Đình Ngôn, trên mặt người kia không có biểu cảm gì, dường như đã hoàn toàn hóa thân thành một khán giả bình thường, đang yên tĩnh chờ đợi bộ phim bắt đầu.

Một số người trong hàng ghế khán giả dường như không mong đợi nhóm này có thể mang đến bất ngờ cho họ, có người đang khẽ nói chuyện, có người thì nhìn vào hư không ngẩn người.

Trong hàng ghế diễn viên, Vương Minh Hải và Hồ Lãng vừa trở về chỗ ngồi thì hồn vía lên mây, Phạm Học thì nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, hai nắm tay siết chặt.

Thường Vân và Giang Liên Liên không ngừng hít sâu thở ra, âm thầm cầu nguyện màn biểu diễn này nhất định phải thuận lợi, thoạt nhìn còn căng thẳng hơn ba người vừa lên sân khấu.

Trên màn hình lớn, sau khi chữ đen trên nền trắng biến mất, một cảnh tượng y hệt lại hiện ra trước mắt khán giả.

Góc quay từ dưới lên.

Tầng hai của tòa nhà bỏ hoang, Kim Tiêu Thần đang dựa vào lan can.

Cậu ta nhìn thẳng vào ống kính, như đang nhìn chằm chằm vào cái xác chết dưới lầu, vẻ mặt có chút u ám và cứng đờ.

Một cấp dưới bên cạnh vò đầu bứt tai hỏi: “Đội trưởng Lý, bây giờ làm sao?”

Kim Tiêu Thần không trả lời ngay.

Như đang cố gắng kéo mình ra khỏi mớ cảm xúc hỗn loạn tột độ, trở về với công việc, một giây sau, chàng trai trẻ mới hơi nghiêng đầu, giọng khàn khàn nói: “Còn làm sao nữa, xuống dưới thu dọn hết đi!”

Dưới sân khấu.

Tô Thi Cẩm nghiêng người sang một bên, khẽ hỏi: “Nếu tôi nhớ không nhầm, Kim Tiêu Thần này là dân nghiệp dư?”

Thẩm Đình Ngôn gật đầu.

Tô Thi Cẩm trầm ngâm.

Tuổi còn rất trẻ, vừa rồi trên sân khấu bộ dạng căng thẳng tay chân không biết để vào đâu, vừa nhìn đã biết chỉ mới hơn 20, thậm chí có lẽ còn chưa học xong đại học.

Nhưng sau khi nhập vai, diễn xuất của cậu ta không hề gượng gạo, đó chính là cảm giác mà một Lý Học Minh 27 tuổi mang lại, thành thục ổn trọng.

Đương nhiên, kinh nghiệm của dân nghiệp dư không đủ, cảm xúc thì đạt rồi, nhưng đọc lời thoại vẫn còn hơi non nớt.

Nhưng, những thứ này có thể từ từ dạy sau này, nếu khả năng lĩnh hội tốt, rất nhanh sẽ có thể cải thiện.

Tô Thi Cẩm dùng bút ghi lại.

Sau khi cấp dưới xuống lầu, Kim Tiêu Thần đan hai tay vào nhau, siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, nhưng trên mặt lại không lộ vẻ gì.

Sau lưng cậu ta, một bóng người đột nhiên tiến lại gần.

Người này khoác bên ngoài một chiếc áo gió, bên trong là áo sơ mi trắng và quần jean, phong cách phối đồ lộn xộn, vô cùng tùy ý, vừa nhìn đã biết không phải là người chú trọng vẻ bề ngoài.

Mà giờ phút này, quần áo trên người anh ta còn rất xộc xệch.

Áo khoác gió không được khoác ngay ngắn trên vai, mà như bị người ta giật một cái, bên trái lộ ra một mảng vai lớn, bên phải thì sắp mắc vào cổ.

Áo sơ mi trắng bên trong cũng bị bung một cúc, lộ ra một chút xương quai xanh, trông phóng khoáng bất cần.

Tóc thì càng rối tung.

Mọi người sửng sốt.

Năm phút trước Tiết Tiếu xuất hiện trước mặt họ không phải như vậy!

Lúc đó thanh niên này quần áo chỉnh tề, tóc tai mềm mại gọn gàng.

Cậu cố ý làm cho mình thành ra như vậy trong năm phút chuẩn bị sao?

Nhưng vừa rồi Vương Minh Hải của nhóm Phạm Học diễn vai phóng viên Trương Dương cũng không có gì đặc biệt mà, sao Tiết Tiếu lại…?

Cũng vào lúc này, khán giả chợt nhớ ra.

Đúng rồi, trong nguyên tác, trước khi đoạn cốt truyện này xảy ra, phóng viên Trương Dương đã xảy ra ẩu đả với tên bắt cóc đã chết dưới lầu!

Anh ta dựa theo manh mối của mình lần mò đến khu công trường này, vô tình vướng vào vụ án này, thậm chí anh ta còn đến sớm hơn cả cảnh sát, vì vậy đã trải qua một phen nguy hiểm đến tính mạng.

Tiết Tiếu đang dựa theo cốt truyện gốc, hoàn toàn tái hiện lại trạng thái mà phóng viên Trương Dương lúc này nên có!

Khoảnh khắc này, vô số khán giả tại trường quay cuối cùng cũng tìm lại được chút cảm giác khi xem《Bọ ngựa》trong rạp chiếu phim năm xưa.

Họ cuối cùng cũng hứng thú trở lại, đồng loạt ngồi thẳng người, thu hồi những suy nghĩ miên man, vẻ mặt trở nên tập trung.

……

Khác với Vương Minh Hải vừa rồi, Tiết Tiếu đi đến bên cạnh Kim Tiêu Thần một cách bình thường, lấy ra một điếu thuốc từ bao thuốc, đưa ngược lại, rồi hất cằm về phía sau nói: “Tôi đi xem Trần Đào.”

Kim Tiêu Thần không để ý đến cậu, cậu liền cười một tiếng, dường như hoàn toàn không thể hiểu nổi trạng thái của cậu ta – dù sao tội phạm cũng đã bị bắt, chết rồi thì sao chứ?

Đương nhiên, vào lúc này, bản thân cậu cũng mệt mỏi, lười nói nhiều với tên này.

Cậu dứt khoát nhét điếu thuốc vào giữa ngón tay Kim Tiêu Thần, lại tự mình lấy ra một điếu ngậm vào miệng, xoay người đi về phía Trần Đào – dáng đi hơi khập khiễng, chỉ là người thanh niên không để ý chi tiết cũng không cảm thấy đây là vết thương lớn gì, đi rất không cẩn thận.

Ánh mắt Thẩm Đình Ngôn khẽ động.

Trương Dương mà Tiết Tiếu diễn rõ ràng là phiên bản trẻ tuổi.

Trương Dương trong nguyên tác đã ngoài 30, anh ta biết mình bị thương, đi lại rất cẩn thận, chậm rãi, vững vàng.

Vừa rồi Vương Minh Hải cũng diễn như vậy, nhưng diễn xuất quá tệ, đi lại như một ông già.

Cách diễn của Tiết Tiếu sẽ khiến khán giả có chút ngạc nhiên, nhưng sẽ không gượng gạo.

Nếu là một người trẻ tuổi, một Trương Dương trẻ tuổi, hành vi cử chỉ của anh ta nên như vậy.

Ít nhất trong trường hợp diễn riêng đoạn cốt truyện này, sự thay đổi của anh ta sẽ không khiến khán giả cảm thấy lạc quẻ.