Trước khi biểu diễn không có phần giới thiệu bản thân dư thừa, sau khi cúi chào khán giả và các cố vấn, ba diễn viên liền đi về phía sau sân khấu.
Phạm Học cố gắng điều chỉnh nhịp thở, Hồ Lãng và Vương Minh Hải đi hai bên cậu ta, Hồ Lãng khẽ nói: “Chúng ta nhất định phải diễn thật tốt, lát nữa cảnh hành động phải dốc hết sức, biết chưa?”
Vương Minh Hải nghiêm túc gật đầu.
Phạm Học vừa nghĩ đến Thẩm Đình Ngôn, liền căng thẳng nuốt nước bọt.
Trước đây cậu ta đã nghe nói Thẩm Đình Ngôn rất độc miệng, nhưng tuyệt đối không ngờ có thể độc miệng đến mức đó, buổi sáng ở dưới sân khấu cậu ta thật sự có chút bị dọa sợ.
Nhưng không thể cứng đờ, không thể cứng đờ… cậu ta dùng sức đấm vào cánh tay mình.
Cậu ta tuyệt đối không thể mất mặt như mấy diễn viên buổi sáng!
Màn hình lớn hạ xuống trước sân khấu.
Khán giả chăm chú theo dõi, không ít người hâm mộ âm thầm chờ đợi.
Trong danh sách biểu diễn mà tổ chương trình phát cho từng người có ghi vở kịch《Bọ Ngựa》có tổng cộng hai nhóm biểu diễn.
Ngoại trừ fans của Phạm Học thông qua hậu viện hội biết được chút tin nội bộ, những khán giả bình thường khác lúc này không biết ba người của nhóm còn lại là ai, thực tế thì họ cũng không quen biết bốn mươi chín học viên còn lại.
Hôm nay họ đến xem trực tiếp, một là vì tò mò về chương trình này, hai là vì Thẩm Đình Ngôn và ba vị cố vấn còn lại, nếu nói có học viên nào mà họ mong đợi muốn xem không – nếu phải chọn, có lẽ thật sự chỉ có Phạm Học.
Dù sao họ chỉ quen biết cậu ta thôi.
Vì vậy, bất kể bình thường có xem phim truyền hình của Phạm Học hay không, và có cảm nhận gì về diễn xuất của cậu ta, lúc này những khán giả này đều theo bản năng cảm thấy, vở kịch《Bọ Ngựa》của nhóm Phạm Học có lẽ sẽ là một trong những tiết mục đặc sắc nhất trong vòng thi đầu tiên!
Trên sân khấu, tổ chương trình cho diễn viên và nhân viên năm phút chuẩn bị.
Thời gian vừa hết, cả trường quay liền tự nhiên im lặng, từng đôi mắt mong đợi nhìn lên màn hình lớn sáng lên.
Trên nền trắng như giấy hiện ra hai chữ《Bọ Ngựa》màu đen.
Một lát sau, chữ đen ẩn đi, vở kịch chính thức bắt đầu.
Một công trình bỏ hoang, lầu 2.
Diễn viên Hồ Lãng đóng vai cảnh sát Lý Học Minh, đang dựa vào lan can, nhìn chằm chằm vào thi thể tên bắt cóc “bên dưới”, vẻ mặt u ám.
Ống kính quay từ dưới lên, từng chi tiết trên khuôn mặt anh ta hiện rõ.
Hiện trường ồn ào, cấp dưới bên cạnh khàn giọng hỏi anh ta: “Đội trưởng Lý, bây giờ phải làm sao?”
Hồ Lãng hơi nghiêng đầu, mở miệng là một tiếng quát: “Còn làm sao nữa, xuống dưới thu dọn hết đi!”
Câu thoại này vừa thốt ra, trên hàng ghế cố vấn lập tức có người nhíu mày.
Dưới sân khấu, Tiết Tiếu cũng khẽ nhíu mày.
Diễn hơi quá.
Hồ Lãng có lẽ muốn diễn ra vẻ uy nghiêm của một đội trưởng đội hành động, nhưng bản thân Lý Học Minh không phải là người đối xử với cấp dưới bằng cách quát tháo như vậy.
Vương Minh Hải đóng vai phóng viên Trương Dương, cậu ta đi tới đưa điếu thuốc, vẻ mặt mệt mỏi, nói với Hồ Lãng: “Tôi đi xem Trần Đào.”
Tiết Tiếu dựa vào lưng ghế, nhíu mày khó hiểu.
Vấn đề của Vương Minh Hải vẫn giống như lúc luyện tập, có lẽ cậu ta đang cố gắng muốn diễn ra cái khí chất lọc lõi, từng trải của Trương Dương trong nguyên tác, nhưng cậu ta diễn như thế nào?
Cậu ta hơi khom lưng, vẻ mặt thì… không nói ra được, có cảm giác cố tình ra vẻ thâm sâu.
Có lẽ cũng chỉ giảm bớt một chút so với lúc luyện tập thôi, nhưng cảm giác gượng gạo vẫn rất nặng, xem mà thấy rất khó chịu.
Cốt truyện tiếp tục, ống kính nhanh chóng chuyển sang phía Vương Minh Hải và Phạm Học.
Vương Minh Hải cởi dây thừng trói chân cho Phạm Học, đôi chân trong tầm nhìn đột nhiên không còn run nữa, cậu ta cười một tiếng nói: “Cuối cùng cũng bình tĩnh lại rồi? Thấy bình thường cậu gan lớn như vậy, hóa ra cũng chẳng ra gì.”
Tất cả khán giả nín thở chuẩn bị đón chờ cảnh kinh điển, ống kính cũng theo đó chuyển sang, chiếu vào mặt Phạm Học.
Kết quả người này… người này đang ngẩn người?!
Từ hàng ghế khán giả truyền đến tiếng xôn xao nhẹ.
Nắm đấm của Tiết Tiếu bắt đầu siết chặt.
Cảnh này trong nguyên tác, ai mà không bị ánh mắt của Thẩm Đình Ngôn dọa cho sợ chết khϊếp!
Trần Đào có thể nghe thấy tiếng thì thầm của Lý Học Minh và cấp dưới, gã biết mình sắp bị phát hiện, cái cảm giác hưng phấn vặn vẹo khi chờ đợi trò chơi đi đến cao trào rất đáng sợ.
Nhưng ánh mắt Phạm Học nhìn bóng lưng Hồ Lãng, trực tiếp giống như một người qua đường ngơ ngác xem kịch!
Biểu hiện như vậy đừng nói khán giả bình thường, ngay cả fans của Phạm Học cũng cảm thấy không đúng, họ không còn hưng phấn như lúc ban đầu nữa, từng người đều thận trọng thu liễm lại.
Tiếp theo cảnh hành động bắt đầu, hiện trường lại trở nên rất hỗn loạn.
Phạm Học “đâm trúng” trợ diễn, túm lấy cổ áo Vương Minh Hải, kéo lệch cả đi, giống như không nhấc được người lên, Vương Minh Hải liền tự đứng dậy “nhét” mình vào tay Phạm Học.
Cũng không biết Phạm Học nghĩ gì, cậu ta lại dừng lại, nhếch mép cười lạnh với Hồ Lãng.
Sao có thể cười lạnh?!
Chưa nói đến việc Trần Đào ở đây làm gì có thời gian cười lạnh, Lý Học Minh sao lại phải ngốc nghếch đứng đó nhìn Trần Đào cười lạnh?
Hơn nữa tại sao lại là cười lạnh chứ, Trần Đào dù có cười, cũng phải là cười quỷ dị, cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ, gã không ghét Lý Học Minh, thậm chí còn rất “thích” Lý Học Minh mà!
Tiết Tiếu giơ nắm đấm lên, vừa xem, vừa vô thức dùng răng cắn khớp ngón tay cái, lông mày nhíu chặt như bím tóc.
Cảnh lên lầu càng quá đáng.
Phạm Học kéo Vương Minh Hải, hai người xiêu xiêu vẹo vẹo lên lầu.
Không phải Phạm Học vô tình đạp phải gấu quần Vương Minh Hải, hai người suýt nữa cùng ngã trên cầu thang, thì là Vương Minh Hải bị vấp bậc thang, suýt nữa kéo Phạm Học cùng lăn xuống.
Tiết Tiếu không hiểu, sao lên cầu thang lại thành ra như vậy?
Sao họ lại xông lên mạnh mẽ như vậy? Chỉ cần xông lên bình thường một chút cũng không đến nỗi loạn như thế này!
Hồ Lãng ở phía sau thấy hai người lên lầu vất vả chật vật như vậy, đuổi theo không được, không đuổi theo cũng không xong, bèn do dự đứng ngây ra đó.
Ba người này chắc đều cảm nhận được sắp lật xe, mơ hồ lộ ra vẻ lo lắng và sốt ruột.
Gò má của Phạm Học thậm chí còn đổ mồ hôi rõ rệt.
……
Cả trường quay, ngoại trừ chỗ phía sau đang quay, phía trước tĩnh lặng như nghĩa địa.
Trên hàng ghế cố vấn, Quan Nhược Huỳnh, Phong Vĩ và Tô Thi Cẩm đồng loạt nhìn Thẩm Đình Ngôn với ánh mắt dò xét.
Dưới sân khấu càng có không ít người lén nhìn sắc mặt Thẩm Đình Ngôn.
Vẻ mặt người đàn ông này lạnh lùng nhìn lên màn hình lớn.
Khi Phạm Học lại hét lớn một tiếng rồi ngã trên cầu thang, hắn nhắm mắt lại.
Mọi người: nghẹt thở rồi, bọn họ cũng nghẹt thở rồi!
Một giây sau, Thẩm Đình Ngôn chậm rãi mở mắt.
Mọi người: thở được rồi, lại thở được rồi!
Trên màn hình lớn, Phạm Học và Vương Minh Hải cuối cùng cũng chật vật lên đến lầu 3, nhưng họ mệt đến mức dừng lại tại chỗ thở dốc!
Mọi người: lại nghẹt thở rồi a a a sắp chết rồi a a a thật sự sắp chết rồi a a a!
Thẩm Đình Ngôn đổi tư thế ngồi.
Hắn cảm thấy mắt hơi đau, vì sức khỏe của mắt, vẫn là dời mắt khỏi màn hình lớn.
Buồn chán liếc xuống sân khấu, không biết thế nào, liếc mắt một cái liền bắt gặp một con cá nóc nhỏ đang nhanh chóng phồng lên.
Không sai, lần này không phải bóng đèn nhỏ, mà là cá nóc nhỏ.
Hay nói chính xác hơn, là cá nhím nhỏ.
Bởi vì không chỉ bị tức giận đến tròn xoe, mà còn có gai, cái gai hung dữ dựng hết cả lên, trông cũng khá đáng sợ.
Thẩm Đình Ngôn khẽ nhướng mày, khoanh tay trước ngực, đột nhiên đổi sang vẻ mặt tâm trạng tốt.