Tiết mục thứ hai mà tổ chương trình sắp xếp, vẫn là một tiết mục đơn.
Chủ đề của tiết mục này xoay quanh “phẫn nộ”, tổng cộng có hai diễn viên tham gia, mỗi diễn viên sẽ có một người trợ diễn.
So với cảnh khóc, phẫn nộ thoạt nhìn có vẻ dễ diễn hơn nhiều.
Trên sân khấu thỉnh thoảng vang lên tiếng rống giận và gào thét của diễn viên.
Trong suốt quá trình, mọi người cẩn thận chú ý đến hàng ghế cố vấn, đặc biệt là một vị nào đó…
Nhưng người đàn ông kia dường như không còn hứng thú nữa, phần lớn thời gian trên gương mặt ấy không có biểu cảm gì, thỉnh thoảng diễn viên trên sân khấu hét lớn, hắn còn khẽ nhíu mày.
Mọi người theo bản năng thót tim, nhưng giây tiếp theo, lông mày người đàn ông kia lại giãn ra, chỉ là ánh mắt có vẻ hơi lơ đãng.
Điện thoại trong túi quần rung lên.
Thẩm Đình Ngôn quang minh chính đại móc ra xem.
Lão Cao: “Cậu đang lơ đãng hả?!”
Thẩm Đình Ngôn: “Bọn họ diễn ồn quá.”
Thẩm Đình Ngôn: “Tôi cần phân tán sự chú ý.”
11 giờ rưỡi trưa, buổi ghi hình buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc.
*
Lúc ngồi xuống nhà ăn, Thường Vân thở thoi thóp nói: “Không hiểu sao, rõ ràng tôi còn chưa lên sân khấu mà cảm giác như đã mất nửa cái mạng rồi.”
Triệu Đông thở dài: “Cũng may phía sau có mấy người diễn không tệ, nếu không đợt này…”
Đơn giản là toàn quân bị diệt mà!
Tuy rằng của bọn họ khác với những chương trình về diễn xuất khác, kinh nghiệm hành nghề của các thí sinh không tính là phong phú, nhưng nếu thật sự toàn quân bị diệt thì cũng quá xấu hổ, ngày nào đó phát sóng ra chỉ thành trò cười.
“Đừng nói nữa.” Thường Vân run rẩy, vội vàng vốc cơm: “Tôi ăn nhanh còn đi phòng hóa trang ôn lại kịch bản của mình.”
Kim Tiêu Thần ghé lại nói: “Vừa rồi mọi người có thấy không, lúc tiết mục thứ hai biểu diễn trên sân khấu, thầy Thẩm còn lơ đãng nữa.”
Giang Liên Liên: “Thực ra lúc đó không chỉ có thầy Thẩm, tôi nhìn qua hàng ghế khán giả, không ít khán giả cũng lơ đãng.”
“Lơ đãng” nghe có vẻ hơi bất kính với diễn viên, nhưng nghĩ kỹ lại, điều này đại diện cho cái gì?
Chẳng phải đại diện cho màn trình diễn trên sân khấu quá tẻ nhạt sao!
Nhưng điều đáng sợ hơn là gì?
Lúc đó trên sân khấu đang biểu diễn tiết mục đơn, tổng thời lượng chỉ khoảng ba phút!
Thời gian khoảng ba phút, đã khiến người ta không xem nổi nữa rồi!
Vừa nghĩ đến điểm này, tất cả mọi người đều có chút không nuốt trôi cơm, trên từng gương mặt đều là vẻ ngưng trọng.
Kim Tiêu Thần do dự nói: “Nếu khán giả ngay cả xem diễn cũng không có kiên nhẫn, vậy thì làm sao mà nhớ được chúng ta, nghĩ như vậy, có lẽ giống như những người diễn cảnh khóc kia, ngược lại còn để lại ấn tượng sâu sắc hơn…”
Tiết Tiếu là người duy nhất trong số họ từ đầu đến cuối đều giữ tốc độ ăn cơm bình ổn.
Nghe Kim Tiêu Thần nói vậy, cậu ngẩng đầu lên, giọng nói rất ôn hòa: “Cậu có thể dùng diễn xuất lố bịch khiến khán giả nhớ đến cậu nhất thời, nhưng lẽ nào còn có thể dựa vào diễn xuất lố bịch để khán giả nhớ đến cậu cả đời?”
Kim Tiêu Thần ngẩn người.
Triệu Đông bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: “Tiếu nói đúng đấy, chúng ta là diễn viên, còn gì đáng sợ hơn cái mác ‘diễn xuất lố bịch’ dính lên người?”
Diễn không tốt thật thì cũng thôi đi, nhưng nếu vì câu view mà cố tình diễn không tốt, vậy đó có còn là chuyện một diễn viên nên làm không?
Thường Vân đã nhanh chóng ăn xong cơm, hai má phồng lên, anh nói không rõ ràng: “Đường tắt không đi được đâu, diễn xuất vẫn phải chắc chắn từng bước.”
Không sợ lên sân khấu, nỗ lực biểu diễn.
Diễn được đến đâu hay đến đó, có thể thu hút thêm một ánh mắt của khán giả thì thu hút thêm một ánh mắt.
Những thứ khác không cần nghĩ, tất cả đều là hư ảo.
Ăn cơm xong, mọi người tranh thủ thời gian chạy về phòng hóa trang trang điểm lại.
Lớp trang điểm mà tiết mục của Tiết Tiếu cần không phức tạp, ba người gần như để mặt mộc diễn, cho nên chuyên viên trang điểm cũng không có gì để thể hiện.
Sau đó Triệu Đông, Kim Tiêu Thần ngồi ở góc phòng hóa trang ôn lại lời thoại, Tiết Tiếu xem kịch bản khoảng nửa tiếng, đứng dậy hoạt động gân cốt một chút, nghĩ nghĩ, nói với hai người kia một tiếng rồi ra ngoài đi dạo.
Hậu trường trường quay rất bận rộn, dù là giữa trưa cũng không ai nghỉ ngơi, nhân viên công tác đi tới đi lui.
Tiết Tiếu chắp tay sau lưng đi dạo trong hành lang, giống như ông cụ tản bộ, đôi mắt đảo qua đảo lại.
Rất nhiều diễn viên trước khi lên sân khấu thích giữ im lặng, có người thậm chí còn nhắm mắt dưỡng thần.
Tiết Tiếu lại hoàn toàn ngược lại với những diễn viên này.
Càng gần đến lúc phải biểu diễn, cậu càng muốn tiếp xúc nhiều hơn với mọi người.
Những bước chân hoặc vội vã, hoặc thong thả.
Có người uống cà phê dựa vào tường nói cười với đồng nghiệp, có người nhíu mày gọi điện thoại.
Có người vẻ mặt buồn ngủ đến sắp ngất đi, có người ánh mắt sáng quắc như thể còn có thể chiến đấu thêm một trăm năm nữa.
Rất thú vị.
Không ai quản Tiết Tiếu, thỉnh thoảng có mấy chị nhân viên tổ chương trình nhận ra cậu đi ngang qua, cười chào hỏi “không căng thẳng à”, Tiết Tiếu liền nhảy tại chỗ nói “còn ổn còn ổn”, vốn dĩ cậu cũng vì để thả lỏng cơ thể.
Sau đó lướt qua nhau, tiếp tục đi dạo.
Mãi đến khi qua một chỗ ngoặt, suýt nữa đυ.ng phải hai người, Tiết Tiếu mới vội vàng lùi lại một bước, ngừng quan sát “trăm thái nhân gian”, ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước.
Nhìn rõ người trước mặt, cậu ngây người tại chỗ.
Tất cả lỗ chân lông trên người dường như đồng loạt mở ra, máu chảy nhanh hơn.
……
Lão Cao đang cố gắng vớt vát thể diện với Thẩm Đình Ngôn.
Sau khi buổi ghi hình buổi sáng kết thúc, câu chế giễu “Đây chính là màn trình diễn mà cậu muốn tôi mong đợi?” của Thẩm Đình Ngôn trực tiếp khiến lão Cao mất hết phòng bị.
Phải nói một câu, anh cũng không nói năm mươi học viên đều là thiên tài trời sinh, chẳng phải còn rất nhiều người đang chờ được khai phá sao.
Nhưng anh cũng có chút uất ức, trong số các học viên lên sân khấu buổi sáng, tỷ lệ nghệ sĩ đã ký hợp đồng tương đối nhiều, những người này đều là tốt nghiệp chính quy, còn từng tham gia diễn vai phụ trong các bộ phim truyền hình và điện ảnh lớn, về lý thuyết thì phải ổn chứ, kết quả hết người này đến người kia đều thất bại thảm hại, ngược lại những người nghiệp dư và diễn viên quần chúng lại thể hiện khá tốt, haiz, chuyện này đúng là…
Lão Cao lấy lại tinh thần nói: “Cậu cứ xem tiếp đi, với lại cậu nói chuyện có thể đừng có kiểu âm dương quái khí như vậy không, nghe dọa người lắm, cậu nói thẳng ra không được à?”
“Cậu chắc chắn muốn tôi nói thẳng ra?”
Thẩm Đình Ngôn liếc anh, vẻ mặt như thể cậu cứ nhất quyết yêu cầu vậy thì tôi cũng không phải là không thể.
Lão Cao: “…”
Anh tưởng tượng đến hậu quả như vậy, còn chưa kịp nặn ra một câu trả lời, hai người đã rẽ vào chỗ ngoặt, suýt nữa đυ.ng phải một người.
“Tiết Tiếu?”
Thanh niên cao 1m78, vừa vặn đứng đối diện với Thẩm Đình Ngôn cao 1m89.
Chiều cao chênh lệch 11 centimet, thực ra chỉ là hơn nửa cái đầu, Tiết Tiếu lại hơi ngẩng mặt lên.
Đôi mắt cậu mở to tròn xoe nhìn Thẩm Đình Ngôn, ánh mắt thẳng tắp ngơ ngác, dường như hoàn toàn không ngờ sẽ đột nhiên gặp mặt họ ở đây, cả người đều choáng váng.
Tiết Tiếu há miệng, giọng rất nhỏ: “Thầy… thầy Thẩm!”
Sau đó mới vội vàng chào lão Cao một tiếng: “Đạo diễn Cao.”
Lão Cao hiền từ nói: “Ừm, sao cậu lại ở đây, không tranh thủ thời gian luyện tập với người cùng nhóm đi?”
Tiết Tiếu có chút căng thẳng, giọng khô khốc: “Bọn em vừa khớp lời thoại xong, không luyện tập nữa, anh Triệu và Tiểu Kim vẫn muốn tự tìm lại trạng thái.”
Vừa nói, vừa không nhịn được liếc nhìn Thẩm Đình Ngôn, đôi mắt nhỏ bé dao động không ngừng, đúng là hiện trường fan hâm mộ gặp thần tượng không lệch vào đâu được.
Lão Cao âm thầm dùng khuỷu tay huých Thẩm Đình Ngôn một cái.
Thẩm Đình Ngôn đút hai tay vào túi quần, từ lúc chạm mặt vẫn luôn nhìn Tiết Tiếu với vẻ suy tư.
Ánh mắt hắn rất thẳng thắn.
Tiết Tiếu cũng không biết Thẩm Đình Ngôn đang nhìn mình cái gì, chỉ cảm thấy não mình sắp bị Thẩm Đình Ngôn nhìn đến khô cạn, nhìn đến biến mất, linh hồn cũng sắp bốc hơi sạch sẽ, nhiệt độ cả người đều tăng vọt.
Mãi đến khi cảm nhận được cái huých tay nhỏ của lão Cao, Thẩm Đình Ngôn mới nhếch môi, lười biếng nói một tiếng: “Buổi chiều cố lên.”
Giọng người đàn ông trầm thấp lạnh lùng, bốn chữ đơn giản lọt vào tai Tiết Tiếu, lại khiến cậu giật mình một cái.
Buổi ghi hình buổi chiều sắp bắt đầu, không có thời gian nói nhiều, lão Cao chào hỏi Tiết Tiếu một tiếng rồi dẫn Thẩm Đình Ngôn rời đi.
Tiết Tiếu đi chưa được hai bước, không nhịn được quay đầu nhìn bóng lưng hai người.
Cậu nắm chặt hai tay, tim đập thình thịch, cả người như bị tiêm vào một luồng sức mạnh, nóng ran.
Mà Thẩm Đình Ngôn đang đi xa dần lúc này căn bản không nghe kỹ lão Cao bên cạnh đang nói gì.
Hắn đang nghĩ trong lòng…
Vừa rồi chắc chắn là 100 watt.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiếu Tiếu: Tách tách tách.
Thầy Thẩm: Có chút chói.