Siêu Sao Phim Trường

Chương 18: Hai cái bóng đèn nhỏ đang nhấp nháy

Chương trình còn chưa chính thức bắt đầu ghi hình, nhưng ánh đèn đã chuẩn bị xong, lần lượt tập trung vào sân khấu và khu vực ghế cố vấn.

Từ góc độ của Thẩm Đình Ngôn nhìn ra xung quanh, thực ra chỉ nhìn thấy một mảng tối đen, nhưng kỳ lạ là, trong mảng tối đen đó hắn lại nhìn thấy ngay hai cái bóng đèn nhỏ đang nhấp nháy.

Loại 60 watt.

Phong Vĩ bên cạnh chú ý đến ánh mắt của hắn, cười ha hả hỏi: “Đang nhìn gì vậy?”

“… Không có gì.” Thẩm Đình Ngôn nhanh chóng dời mắt đi.

Trong một tràng ồn ào, giọng tổng đạo diễn truyền ra từ loa: “Còn mười phút nữa bắt đầu ghi hình, trường quay trật tự một chút, đừng nói chuyện nữa.”

Sau khi điều động thêm nhân sự, rất nhanh, cả trường quay rộng lớn đều im lặng.

Đa số năm mươi học viên đều đang căng thẳng, dù trong trường quay có máy lạnh đầy đủ, từng người vẫn ướt đẫm mồ hôi tay.

Thường Vân khẽ hỏi: “Vở kịch đầu tiên lên sân khấu là vở kịch nào ấy nhỉ?”

Anh ngồi ở hàng thứ ba, phía sau đám Tiết Tiếu.

Kim Tiêu Thần bĩu môi về phía hàng đầu: “Chẳng phải đang ngồi đó cả rồi sao, là nhóm diễn cảnh khóc đơn.”

Vở kịch đơn này được lấy từ một bộ phim bối cảnh hiện đại, đoạn diễn cảnh khóc của nam chính trong phim đó luôn được mọi người coi là kinh điển, là màn trình diễn sách giáo khoa mà không hề sáo rỗng.

Cảnh khóc cũng luôn được nhiều người coi là thứ có thể chứng minh thực lực của diễn viên nhất, trong số họ cũng không ngoại lệ, thế nên ngày hôm đó kết quả lựa chọn vòng đầu tiên vừa công bố, tiết mục này có tổng cộng năm người chọn, mức độ đυ.ng xe thảm khốc khiến người ta kêu than.

Thường Vân lẩm bẩm: “Bảo tôi lên sân khấu lúc này chắc chắn tôi không khóc nổi.”

Giang Liên Liên dựa người ra sau: “Tôi thì không giống anh, bây giờ tôi đã muốn khóc rồi.”

Tiết Tiếu bên cạnh nghe, dở khóc dở cười thu ánh mắt từ phía hàng ghế cố vấn về.

Đúng 8 giờ, buổi ghi hình vòng đầu tiên chính thức bắt đầu.

Người dẫn chương trình Tưởng Toàn bước ra sân khấu chào khán giả, sau khi đọc xong lời mở đầu một cách lưu loát và khí thế, anh lần lượt giới thiệu bốn vị cố vấn với cả trường quay, lúc này, thí sinh đầu tiên lên sân khấu đã được gọi đi, bóng lưng run rẩy trông vô cùng bi tráng.

“Xin mời thí sinh biểu diễn đầu tiên, diễn viên Trương Gia Khánh.”

Theo tiếng kinh ngạc truyền đến từ phía khán giả, phía sau sân khấu, cảnh bài trí của tiết mục đầu tiên đã được chuyển đến vị trí, khớp vào chỗ cố định.

Trương Gia Khánh bước ra sân khấu từ bên cánh gà.

Anh ta mặc một bộ vest rẻ tiền, đây chính là trang phục diễn của anh ta trong phần biểu diễn này, sau khi cúi chào khán giả, anh ta quay người bước nhanh về phía khu vực biểu diễn.

Sau đó, một màn hình lớn từ từ hạ xuống ngay giữa sân khấu.

Diễn viên biểu diễn ở phía sau, đạo diễn chỉ đạo chuyển cảnh ở hậu trường, âm nhạc và hiệu ứng âm thanh đều đã sẵn sàng, cuối cùng hình ảnh liên tục được trình chiếu trực tiếp lên màn hình trước mặt khán giả.

Tương tự, nếu vị trí di chuyển sai dẫn đến lộ lỗi, hoặc diễn viên diễn xuất sai sót, thì tất cả cũng sẽ được phóng to trực tiếp trước mắt khán giả, không bỏ sót một chi tiết nào.

Bốn mươi chín học viên còn lại đều nín thở tập trung.

Trương Gia Khánh mở màn, không biết sẽ thể hiện như thế nào.

“Tuy về bản chất mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, nhưng tôi vẫn hy vọng cậu ấy diễn tốt một chút, nếu không tâm lý những người còn lại cũng không ổn định được.” Triệu Đông khẽ nói với Tiết Tiếu.

Tiết Tiếu nhớ lại một chút, nói: “Cậu ấy là nghệ sĩ đã ký hợp đồng với công ty rồi đúng không?”

Tiết Tiếu không quen người này lắm, nhưng cậu nhớ trong số năm mươi học viên, tất cả những người đã ký hợp đồng đều tốt nghiệp chính quy.

Tốt nghiệp chính quy, lại có kinh nghiệm diễn xuất bài bản, chắc không đến nỗi thực sự lên sân khấu lại khóc không ra nước mắt đâu nhỉ?

Chỉ cần khóc được thì sẽ không quá xấu hổ.

Cùng lúc đó, những người ở hàng ghế cố vấn cũng không rảnh rỗi.

“Cảnh khóc cảnh khóc, luôn có nhiều người chọn như vậy, cũng luôn có nhiều người ngã ngựa ở chỗ này.” Tô Thi Cẩm cảm thán.

Phong Vĩ dựa người ra sau, vượt qua Thẩm Đình Ngôn trêu chọc Tô Thi Cẩm: “Cô Tô đang đợi xem kịch hay sao?”

Tô Thi Cẩm cười: “Chúng ta chẳng phải là người xem kịch sao.”

Thẩm Đình Ngôn đặt danh sách biểu diễn xuống, khoanh tay dựa vào lưng ghế, nhàn nhã chờ vở kịch này bắt đầu.

Trong sự mong đợi của tất cả khán giả, cuối cùng dòng chữ trên màn hình lớn cũng hiện ra.

Bởi vì vòng biểu diễn đầu tiên là đánh giá sơ bộ về kỹ năng diễn xuất, cho nên tổ chương trình không làm quá phức tạp, ảnh tạo hình các thứ đều không chụp, mở đầu chỉ là tên tiết mục màu đen trên nền trắng.

Một giây sau, dòng chữ biến mất, hình ảnh rực rỡ sắc màu cuối cùng cũng xuất hiện.

Bốn vị cố vấn, toàn bộ khán giả, bốn mươi chín học viên còn lại đều chăm chú theo dõi.

Địa điểm là sảnh tầng 1 của một tòa nhà văn phòng, người đi lại tấp nập.

Nhân vật chính, cũng chính là Trương Gia Khánh từ sâu trong hành lang phía trước ống kính chậm rãi đi ra, bộ vest rẻ tiền vắt trên cánh tay, vẻ mặt anh ta mệt mỏi đưa tay nới lỏng cà vạt, nhìn thấy ghế, chậm rãi đi tới ngồi xuống.

Tiết Tiếu còn nhớ khá rõ đoạn này trong phim.

Nguyên tác là một câu chuyện đan xen giữa tình cảm và sự nghiệp, kể về nhân sinh, cốt truyện tuy hơi cũ kỹ nhưng logic lại rất rõ ràng. Mở đầu, nam chính là một “phế nhân”, sự nghiệp của anh ta rơi vào bế tắc, dù có cha mẹ quan tâm, vợ yêu thương, anh ta vẫn cảm thấy cuộc đời mình tệ hại, đã xong rồi, từng muốn tự sát.

Sau khi bị vợ cầm mắc áo đánh cho một trận tơi bời, tình tiết bị dồn nén đến tận cùng cuối cùng cũng nhờ đoạn hài hước này mà bắt đầu đi lên, nam chính bắt đầu phấn đấu, lại chật vật chạy trên con đường sự nghiệp.

Anh ta bắt đầu có lại, bắt đầu sở hữu, nhưng càng sở hữu nhiều, anh ta lại càng muốn nhiều hơn, ở chỗ này, nam chính đã hoàn thành sự chuyển đổi từ một “phế nhân” ban đầu thành một “kẻ tham lam”.

Đương nhiên, quan niệm sống của anh ta bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn với vợ và gia đình, tình tiết lại một lần nữa rẽ ngoặt…

Loại phim này, việc nam chính ngã một cú đau điếng khi leo lên đến đỉnh cao nhất là rất phù hợp với sự phát triển của cấu trúc kịch.

Nam chính trong bộ phim này cũng ngã rất thảm, chỉ sau một đêm mất hết tất cả, anh ta trở về điểm xuất phát, thậm chí còn tệ hơn lúc đó, bởi vì lúc này cha mẹ anh ta đã lần lượt qua đời, vợ anh ta thì hoàn toàn thất vọng về anh ta.

Anh ta trở lại nơi mà ban đầu anh ta muốn tự sát, đứng đó rất lâu, mà lần này vợ anh ta không cầm mắc áo đến, chỉ đứng sau lưng anh ta hỏi: “Anh còn cần em đánh anh thêm một lần nữa không?”

Nam chính quay đầu lại, mắt đỏ hoe.

Đến đây, bộ phim này có vẻ như là một cái kết HE rồi nhỉ.

Sau bao nhiêu sóng gió, cuộc đời bắt đầu lại, người vợ dù đã từng tuyệt vọng về anh ta, nhưng cuối cùng vẫn chọn đứng bên cạnh anh ta…

Dường như chỉ cần nam chính thật lòng hối cải, anh ta vẫn có thể quay lại những ngày tháng cũ.

Nam chính tin chắc như vậy, và anh ta đã làm như vậy.

Anh ta vực dậy tinh thần, lại mặc bộ vest rẻ tiền, cạo sạch râu, ăn mặc chỉnh tề, bắt đầu sự nghiệp của mình như lúc ban đầu.

Cũng chính trong đoạn kết này, anh ta vừa nhận được một hợp đồng mới, vui vẻ báo tin cho vợ, nhưng hồi âm nhận được lại là hai câu rất ngắn gọn.

“Chúc mừng anh, em biết anh làm được mà.”

“Còn nữa, chúng ta ly hôn đi.”

Niềm vui tràn đầy trong lòng cũng vì thế mà chợt tắt.

Thực ra không phải là không dự liệu được.

Vợ anh ta vốn là một người dịu dàng, tuyệt đối sẽ không rời bỏ anh ta vào lúc anh ta suy sụp nhất, nhưng khi đôi chân anh ta lại vững vàng đứng trên mặt đất, bàn tay này cũng sẽ không chút do dự mà buông ra.

Vở kịch bắt đầu từ đây.

Trên mặt Trương Gia Khánh không có quá nhiều sự suy sụp hay đau khổ, mà thay vào đó là sự mệt mỏi và trống rỗng.

Sau khi ngồi xuống chiếc ghế ở đại sảnh, đầu tiên anh ta đặt hai cánh tay lên lưng ghế, ngửa đầu lên như muốn hít thở sâu, không lâu sau cả người đổ về phía trước, khuỷu tay chống lên đùi, hai tay vò vào mái tóc.

Tiết Tiếu xem rất chăm chú.

Lúc này, trong lòng nam chính chắc hẳn là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Một mặt là cay đắng vì cuối cùng đã mất đi người vợ, một mặt lại buồn cười vì dường như anh ta luôn được những người thân yêu cẩn thận nuông chiều, trước đây anh ta lại không biết, để bản thân hủy hoại tất cả, còn lại phần lớn là sự mờ mịt, rõ ràng anh ta vẫn còn cơ hội làm lại cuộc đời, nhưng anh ta cảm thấy mình đã đánh mất thứ quý giá nhất.

Thế là vừa cười, vừa khóc.

Tiết Tiếu có chút ngứa ngáy trong lòng.

Nhìn một lúc, cậu cũng muốn lên thử rồi.

Diễn xuất của Trương Gia Khánh là đúng, nhân vật nam chính lúc này sẽ không dễ dàng suy sụp nữa, sự sụp đổ của ngọn núi tuyết trong lòng anh ta giống như lông hồng tiêu tán, lặng lẽ không một tiếng động, nhìn thì nhẹ, thực ra lại là một trận cuồng phong, rối loạn khắp bầu trời.

Lúc này chỉ cần khóc được, mọi cảm xúc tự nhiên sẽ…

Giây tiếp theo, hai tay Trương Gia Khánh đột nhiên dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, anh ta há to miệng, diễn một cảnh khóc gào không thành tiếng.

Tiết Tiếu: “?”

Cậu hơi nghiêng người về phía trước, nghi hoặc nhìn lên màn hình lớn.

Miệng Trương Gia Khánh lúc đóng lúc mở, mặt đỏ bừng, nét mặt vô cùng vặn vẹo, mắt híp lại thành một đường, trong cổ họng anh ta bắt đầu phát ra những âm thanh giống như hít vào rồi thở hắt ra, nghe rất giống như đang bị hen suyễn.

Tiết Tiếu: “???”

Phía sau không biết ai cảm thán một câu: “Diễn tốt thật.”

Tiết Tiếu: “?”

Cậu theo bản năng quay đầu lại, Giang Liên Liên bên phải vội vàng kéo cậu một cái, hạ giọng nói: “… Máy quay đang quay đấy!”

Tiết Tiếu: “...”

Cậu quay đầu lại, liếc nhìn người quay phim đang ngồi xổm trước hàng ghế diễn viên.

Trên màn hình, diễn xuất của Trương Gia Khánh càng lúc càng kỳ lạ.

Nói anh ta đang diễn cảnh khóc, chi bằng nói anh ta đang phát bệnh hiểm nghèo, lưng Tiết Tiếu bắt đầu đổ mồ hôi, cơ thể lặng lẽ căng thẳng.

Cậu thận trọng nhìn về phía hàng ghế cố vấn, Quan Nhược Huỳnh và Phong Vĩ không lộ vẻ gì, Tô Thi Cẩm lau mặt, còn Thẩm Đình Ngôn thì… vẻ mặt hứng thú bừng bừng?

Tiết Tiếu: “???”

Cậu lại nghiêm túc nhìn lên màn hình lớn, cố gắng lĩnh hội sâu hơn thế giới nội tâm của Trương Gia Khánh lúc này.

Mà nhân vật nam chính trên màn hình đúng lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên, tay dùng sức ấn mạnh vào đùi, rơi xuống hai giọt nước mắt. Miệng anh ta đã há thành hình chữ “口”, giống như một con cá bất cẩn nhảy lên bờ, kinh hãi giãy giụa sắp chết, khiến người ta không khỏi muốn gọi cấp cứu 120 tại chỗ cho anh ta.

Đây chưa phải là điều quá đáng nhất, quá đáng hơn là có lẽ anh ta muốn phát ra tiếng khóc, nhưng lại không khống chế được giọng, tiếng khóc nghe càng giống như một tiếng rêи ɾỉ.

Từ hàng ghế khán giả truyền đến một trận tiếng hít vào đầy kinh ngạc, còn Tiết Tiếu thì như bị đánh mạnh vào mặt, cả khuôn mặt vặn vẹo.

Triệu Đông bên trái vội vàng nắm lấy tay cậu, cắn răng nhỏ giọng: “Quản lý biểu cảm, Tiếu, quản lý!”