Siêu Sao Phim Trường

Chương 13: Tiếu à, uyển chuyển một chút

Lưng thầy giáo ướt đẫm mồ hôi, ông ta gật đầu, giả bộ nghiêm nghị: "Như vậy tạm ổn, phần này qua, tiếp tục đi."

Ông ta nhìn chàng trai trẻ trước mặt đang dồn hết tâm trí vào việc tập kịch, trong lòng bỗng nhiên có chút không chắc chắn.

Rốt cuộc người này đã làm thế nào mà giây trước còn căng thẳng giương cung bạt kiếm, giây sau đã biến thành một học sinh ngoan ngoãn?

Tên nhóc này đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?

Với cái đầu óc thẳng như ruột ngựa này, cộng thêm cái khả năng diễn xuất đáng kinh ngạc kia, dù ông ta có dùng cách gì đi nữa cũng…

Thầy giáo âm thầm liếc nhìn Phạm Học một cái.

Tiết Tiếu nghĩ rất đơn giản.

Bảo cậu thỏa hiệp?

Chết, cũng, không, làm, được.

Dù sao chưa đến bước đường cùng thì cậu tuyệt đối không làm được, thật sự đến bước đường cùng… thì lúc đó tính sau!

Tiết Tiếu chính là đồ cứng đầu, hồi nhỏ cha cậu đã nói cả người cậu mềm, chỉ có cái đầu là cứng nhất.

Năm xưa Tiết Tiếu bé tí còn chưa hiểu tại sao cha mình lại nhận xét như vậy, bây giờ cậu nắm chặt tay, tự mình thừa nhận!

Thái độ của thầy giáo này đối với nhóm của họ rõ ràng kỳ lạ, vừa nãy nói cậu diễn không đủ tự nhiên rõ ràng là nói dối, Tiết Tiếu chỉ đưa ra một chút nghi vấn, đối phương đã nổi giận đùng đùng và làm quá vấn đề.

Chẳng lẽ cậu còn phải xin lỗi?

Đương nhiên, tự mình gây ra chuyện thì tự mình giải quyết, Tiết Tiếu quyết định dùng diễn xuất của mình để chuyển hướng sự chú ý của cả phòng!

Xem đi, cậu thành công rồi, diễn xuất vẫn ổn đấy chứ!

Mà ba người Phạm Học đứng xem bên cạnh không đợi được cảnh xé mặt, cảm giác như hắt hơi sắp ra lại bị nghẹn lại, chỉ thấy cảnh tượng bây giờ vừa tự nhiên vừa kỳ lạ, vừa hài hòa lại vừa quái dị đến tột cùng!

Đến khi nhân vật của Tiết Tiếu được "bóc" xong, cả ba đều muốn hộc máu.

Thế này cũng được sao?!

Tiết Tiếu thong thả lui sang một bên, thầy giáo có chút lúng túng sờ mũi, nói với Triệu Đông: "Em là Trần Đào đúng không? Em qua đây, chúng ta tăng tốc độ, cố gắng xong trước bữa trưa, chiều các em tự tập luyện."

Tính cách của Triệu Đông khá hợp gu thầy giáo, rất "biết điều".

Khi thầy giáo nói muốn điều chỉnh nhân vật Trần Đào, Triệu Đông chỉ khựng lại một chút rồi cười nói: "Vâng ạ, thầy cứ nói."

Trong vở kịch này có một cảnh kinh điển của nguyên tác.

Khi Lý Học Minh và cấp dưới phân tích ra rằng cái xác nằm dưới tầng rất có thể không phải là tên gϊếŧ người hàng loạt thật sự, bọn họ đã tìm nhầm người, Lý Học Minh đột nhiên động ngón tay, chú ý đến điếu thuốc giữa ngón tay.

Điếu thuốc này khiến anh ta nhớ ra một chuyện.

Gã côn đồ Trần Đào quen biết thầy anh ta.

Hai tháng trước, thầy anh ta đang điều tra một vụ án mạng khác, địa điểm xảy ra án mạng là ở một quán KTV, lúc đó Trần Đào làm bảo vệ ở quán KTV này nên thầy anh ta đã tìm Trần Đào để hỏi chuyện.

Trần Đào là một kẻ bất cần đời, trong miệng chẳng có mấy câu nghiêm túc, lúc đó gã đưa cho thầy anh ta một điếu thuốc, tự mình cũng châm một điếu, phả ra một vòng khói, một câu nói đùa trong lúc lơ đãng của gã đã khiến thầy anh ta đột nhiên nghĩ ra một manh mối quan trọng, khóa chặt nghi phạm.

Nhưng khi thầy anh ta dẫn người xông lên tầng, nghi phạm biết mình không còn đường lui, đã tự treo cổ tự sát trước một bước, hoàn toàn tử vong.

Lúc này Lý Học Minh nhìn thi thể kẻ bắt cóc dưới tầng, đột nhiên toàn thân lạnh toát, sau đó anh ta lại nhìn điếu thuốc trên tay, nhớ lại những gì bọn họ đã phác họa về tên gϊếŧ người hàng loạt trước đó.

Đó là một kẻ cực kỳ giỏi ngụy trang, vì muốn thử thách, vì muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thậm chí sẽ chủ động tiếp cận cảnh sát.

Gã rất thông minh, giỏi bày mưu tính kế, tuyệt đối sẽ không dễ dàng giơ tay đầu hàng.

Mà thầy anh ta từng rất tiếc nuối nói, vật chứng mà nghi phạm trong vụ án mạng kia để lại cho thấy đối phương dường như biết hung thủ của vụ gϊếŧ người hàng loạt đang xảy ra ở thành phố A lúc đó là ai, tiếc là hắn đã chết.

Tiếc là hắn đã chết.

Cách đó không xa, Trương Dương đang ngậm điếu thuốc cởi trói cho Trần Đào, anh ta phát hiện người trước mặt đột nhiên ngừng run rẩy, trở nên bình tĩnh.

Anh ta cười nói: "Cuối cùng cũng bình tĩnh lại rồi? Xem ra bình thường cậu gan lớn thế, thật ra cũng chẳng ra gì."

Nói rồi, anh ta quay đầu nhìn mặt Trần Đào, ống kính cũng theo đó chuyển sang, chiếu vào mặt Trần Đào.

Người đàn ông này nằm nghiêng trên đất, khuôn mặt thô ráp cứng rắn, tóc hơi dài, vì mồ hôi và bụi bẩn mà bết lại thành từng lọn, rủ xuống trước mắt, che khuất tầm mắt hắn.

Cằm mọc đầy râu lún phún, môi khô nứt nẻ, người đàn ông này nhìn thế nào cũng thấy thảm hại, nhìn thế nào cũng thấy bẩn thỉu.

Mà phía sau mái tóc rối bời kia, đôi mắt luôn tỏ vẻ cà lơ phất phơ, không biết từ khi nào đã trở nên âm u ẩm ướt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lý Học Minh và cấp dưới.

Nghe thấy lời của Trương Dương, con ngươi đen láy của gã khẽ động.

Giống như thằn lằn xoay mắt.

Gã không tiếng động nhếch miệng với Trương Dương, lộ ra một nụ cười.



Cảnh này hồi đó ở rạp chiếu phim đã dọa khóc không ít trẻ con: "Thẩm Đình Ngôn dọa người" còn lên cả hot search, khiến không ít cư dân mạng cười chết.

Thầy giáo nói với Triệu Đông: "Vóc dáng và khí chất của Phạm Học rất giống thầy Thẩm, cho nên thầy để em ấy dùng cách diễn của thầy Thẩm. Còn em, tuy chiều cao đủ nhưng người vẫn hơi gầy, chúng ta có thể tận dụng điểm này, thay đổi cách diễn, làm cho nhân vật Trần Đào âm u rùng rợn hơn một chút."

Ông ta tự mình thị phạm: "Lưng hơi khom, phải tồi tàn và bẩn thỉu hơn cả Trần Đào trong nguyên tác, em chính là con sâu ngụy trang giỏi nhất, khi lớp ngụy trang bị lột bỏ, khán giả sẽ phát hiện ra em còn âm u, vặn vẹo hơn cả Trần Đào mà họ tưởng tượng. Em cứ cười, cứ cười mãi, Trương Dương tưởng em vẫn còn sợ hãi, hỏi "vẫn còn run sao?", "xem ra bình thường cậu gan lớn thế, thật ra cũng chẳng ra gì"."

Thầy giáo chỉ vào Tiết Tiếu, ra hiệu chỗ này phải đổi lời thoại.

Tiết Tiếu không lộ vẻ gì, lắng nghe, cầm bút viết vài nét.

Mà Triệu Đông thỉnh thoảng gật đầu, nghe rất chăm chú.

Anh lại diễn một lần theo lời thầy giáo, thầy giáo nhấn mạnh: "Có thể cười khoa trương hơn một chút nữa!"

Triệu Đông liền nằm trên đất cười không ngừng.

Thầy giáo: "Khoa trương hơn nữa, đừng sợ lố, ở đây em phải dọa khán giả!"

Đám Phạm Học dựa bên bức tường dựng kịch bản lên, nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Triệu Đông, không nhịn được đều lén cười.

Mà thầy giáo làm như không nghe thấy, nói với Triệu Đông: "Đúng vậy, cứ như vậy, nhớ kỹ chưa, đến lúc lên sân khấu cứ diễn như thế."

Tiết Tiếu đậy nắp bút lại.

Đến một giờ chiều, thầy giáo cuối cùng cũng kết thúc buổi học và rời khỏi phòng.

Kim Tiêu Thần nói: "Vậy chúng ta củng cố lại trước hay đi ăn cơm trước?"

Tiết Tiếu liếc nhìn những ống kính đầy phòng, vẫy tay với họ, đi ra ngoài phòng học.

Tiết Tiếu quay đầu muốn nói chuyện với Triệu Đông, vừa quay lại liền đối diện với ống kính của người quay phim, lời lại nghẹn trở về.

Cậu quay đầu, một đường đi ra ngoài, Triệu Đông và Kim Tiêu Thần cũng ngầm hiểu ý đi theo.

Tiết Tiếu nhanh chân chạy chậm, hai người kia cũng chạy chậm, quay phim cũng chạy chậm.

Chạy một mạch ra ngoài trời nắng nóng bức, Tiết Tiếu dừng chân.

Mắt thấy không thể thoát khỏi người quay phim này, cậu dừng bước, quay người đối diện với Triệu Đông, hít sâu một hơi.

Triệu Đông giơ tay: "Tiếu à, uyển chuyển một chút!"

Từ cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của Tiết Tiếu bật ra một câu rất rõ ràng và dễ nghe: "Xem báo!*"

*Raw là 报看!, là một cách nói lái hoặc chơi chữ của từ "难看", có nghĩa là "xấu xí" hoặc "khó coi".