Thuần Thứ

Chương 12

Leo lêи đỉиɦ cao nhất của mặt phẳng hình tròn trên sân thượng, gió lớn thổi tung mái tóc anh, cũng thổi quần áo dính sát vào người.

Cách khoảng mười mấy mét, anh liếc mắt đã nhìn thấy Phí Lê đang đứng ở trung tâm hình tròn. Anh ta đang đưa Phó chủ tịch phân hội Nam Đô, Hà Thừa Hậu, lên trực thăng, cánh quạt máy bay phát ra tiếng ồn rất lớn, anh ta cúi người nói chuyện với ông già đó, nói xong giúp ông ta đeo tai nghe chống ồn, rồi mới phẩy tay ra hiệu cho phi công cất cánh.

Tiễn vị khách quý cuối cùng đi, Phí Lê quay đầu lại, nhìn thấy Jade đang đứng bên này.

Jade thấy anh ta nhìn mình rõ ràng là sững người.

Lúc này, cánh quạt của một chiếc máy bay khác bắt đầu quay, có người nói chuyện với Phí Lê, chắc là bảo anh ta lên máy bay. Phí Lê giơ tay ra hiệu cho người nói chuyện im lặng, rồi đi về phía này.

Anh ta dừng lại trước mặt Jade, nhìn anh, nhất thời không nói gì.

Jade đút hai tay vào túi quần, cũng không lên tiếng, mái tóc xoăn dài lòa xòa che khuất khuôn mặt, anh nhìn chằm chằm vào mái tóc không hề lay động của Phí Lê, người này dùng keo xịt tóc gì vậy?

Sau nhiều năm, thấy Jade bình tĩnh nhìn mình như vậy, Phí Lê nuốt nước bọt mấy cái mới lên tiếng.

“Không nghe thấy.” Jade cau mày, không nhịn được mắng: “Còn ngồi trực thăng nữa chứ, thằng khốn thật biết làm màu.”

Phí Lê chỉ thấy môi anh mấp máy, cũng không nghe thấy anh nói gì, bèn tiến thêm một bước nữa, hai người gần như mặt đối mặt.

Ở khoảng cách này, trong tầm mắt chỉ còn lại khuôn mặt của đối phương, ánh mắt Phí Lê nhìn xuống, dừng lại trên môi Jade: “Ý tôi là, tối nay đi với tôi, trên máy bay có chỗ cho em.”

Jade không nói gì, mím môi, nhổ một bãi nước bọt vào mặt Phí Lê.

Anh lấy tấm chi phiếu ra, xé nát, rồi nhét mảnh vụn vào túi áo vest của Phí Lê: “Phí tổng lần đầu đến đây, không biết quy tắc của Stella. Chúng tôi chỉ hoan nghênh khách hàng dùng tiền của mình, không phải tiền lừa đảo, cướp bóc, càng không phải tiền ăn cắp.” Anh ghé sát tai Phí Lê, hơi thở ấm áp mang theo mùi rượu, những sợi tóc mềm mại vô tình cào vào vành tai đối phương.

Jade khẽ cười, giọng điệu đầy mỉa mai: “Lấy di sản ăn cắp của tôi đi mua da^ʍ tôi, thật sự không sợ bị quả báo sao.” Anh lùi lại, vỗ vỗ túi áo phồng lên của Phí Lê: “Phí tổng vẫn nên ít đi trực thăng thôi, tôi nghe nói thứ này tỷ lệ tai nạn khá cao đấy.”

Phí Lê không đổi sắc mặt, lấy khăn tay trong túi áo ngực ra phủi sạch nước bọt trên mặt, cúi đầu gấp chiếc khăn nhỏ thành hình tam giác ngay ngắn, cất lại vào túi áo ngực.

Anh ta nhếch mép, có chút bất đắc dĩ: “Nhiều năm rồi mà vẫn còn nhớ. Nhưng mà em cũng nhớ nhầm rồi, đã có di chúc của Bùi phu nhân, không phải ăn cắp, là thừa kế…”

Nhắc đến bản di chúc kỳ lạ đến mức khó tin đó, Jade nghiến răng ken két, đường quai hàm trở nên cứng nhắc khác thường. Đến giờ anh vẫn chưa tìm ra sơ hở của bản di chúc đó, cũng vẫn chưa biết tên khốn trước mặt này rốt cuộc đã làm gì với mẹ anh, khiến bà lập ra bản di chúc như vậy.

“... Nếu em thật sự muốn lấy lại số di sản đó, tối nay đi với tôi. Một lần năm triệu, tôi tổng cộng thừa kế khoảng năm trăm tỷ, cũng chỉ cần mười vạn lần…”

Anh ta chưa nói xong, một cú đấm đã giáng thẳng vào cằm anh ta, lực đẩy mạnh mẽ ở ngực khiến anh ta nhanh chóng lùi về sau, tầm nhìn đảo lộn, đợi đến khi Phí Lê kịp phản ứng, anh ta đã bị đẩy đến mép bãi đáp trực thăng.