"Không thể nào, rốt cuộc anh đã làm gì bà ấy?"
Bùi Sĩ Ngọc không hiểu, so với tài sản, việc mẹ lập di chúc trái khoáy như vậy càng khiến cậu lo lắng hơn. Nhất định là có người ép buộc bà, hoặc dùng thứ gì đó để uy hϊếp bà. Mà người có khả năng làm việc này nhất, chính là Phí Lê - người được lợi lớn nhất trước mắt.
Cậu nhìn chằm chằm vào anh ta, nghiến răng nghiến lợi. Cậu đối xử với Phí Lê tốt như vậy, mẹ cậu thấy Phí Lê không nơi nương tựa còn nhận anh ta làm con nuôi, cho anh ta một mái nhà: "Tại sao? Tại sao anh lại làm như vậy?"
"Tôi đã nói rồi, tôi không làm gì cả, buông tôi ra." Phí Lê dùng sức gỡ tay Bùi Sĩ Ngọc đang nắm lấy mình, vẻ mặt khó chịu: “Nếu cậu không tin, cứ việc tìm người giám định thật giả của di chúc."
"Phí Lê, anh..." Bùi Sĩ Ngọc quay đầu lại nhìn thấy Năm Tuấn Phong.
Người này sau khi cha cậu qua đời vì tai nạn, đã chăm sóc cậu từ nhỏ đến lớn, cũng là người mẹ cậu tin tưởng nhất: "Năm thúc, chắc chắn chú biết sự thật, chú nói cho cháu biết, Phí Lê đã làm gì mẹ cháu?"
Năm Tuấn Phong đứng một bên, trên mặt là vẻ lạnh lùng mà Bùi Sĩ Ngọc chưa từng thấy: "Những gì cháu nhìn thấy chính là sự thật, có luật sư làm chứng sẽ không giả. Cháu đã lớn rồi, phải học cách chấp nhận hiện thực..."
"Gạt người! Cháu biết rồi, các người là một phe, đều là kẻ lóng bịp. Vì tiền mà đến bên cạnh cháu và mẹ..." Bùi Sĩ Ngọc gào thét điên cuồng.
Biến cố bất ngờ này, sự phản bội của những người bên cạnh, còn khiến cậu khó chấp nhận hơn cả cái chết của mẹ. Khuôn mặt phẫn nộ của Bùi Sĩ Ngọc lại đầm đìa nước mắt.
Tại sao lại như vậy? Người thân yêu nhất của cậu, người bạn, người anh em và... người bạn đời mà cậu tin tưởng nhất, tại sao lại đối xử với cậu như vậy?
Cậu vừa mất mẹ, vừa mất đi chỗ dựa, vào thời khắc yếu đuối nhất trong đời, con dao đâm vào cậu không phải đến từ đối thủ, mà là đến từ những người thân cận nhất bên cạnh cậu. Cậu loạng choạng vài bước, nhấc chiếc ghế ở khu vực khách mời lên, dùng sức ném vào đầu Phí Lê.
Rõ ràng là ném vào đầu người khác, nhưng lại giống như bị đánh một gậy vào đầu, tai cậu ù đi, trong tầm mắt dần mờ mịt cậu nhìn thấy máu tươi từ đầu Phí Lê tuôn ra, tiếp đó là Năm Tuấn Phong xông lên che chắn cho Phí Lê, khách mời chạy đến can ngăn bọn họ, và những vệ sĩ vây quanh.
Vệ sĩ dùng sức giữ chặt cậu, vặn tay cậu, khống chế lưng cậu, ấn cậu úp mặt xuống đất. Trong tiếng ù tai và tiếng ồn ào của đám đông, cậu không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì. Chỉ nhìn thấy đôi mắt nhuốm máu và bàn tay run run của Phí Lê, còn có giọng nói run r
ẩy của anh ta.
"Tôi đã thừa kế bất động sản, tôi là chủ nhân ở đây. Tôi không muốn nhìn thấy cậu ta trong nhà, ném cậu ta ra ngoài."
Mấy vệ sĩ hợp sức nâng Bùi Sĩ Ngọc lên, ném cậu ra ngoài cửa. Cùng lúc đó, vô số máy quay vây quanh.
Khuôn mặt đầm đìa nước mắt, méo mó đến mức hoàn toàn biến dạng của Bùi Sĩ Ngọc, được in trên trang nhất của báo giấy khổ lớn và treo trên trang chủ của tất cả các trang web. Di chúc kỳ lạ của Bùi Vinh đã gây ra muôn vàn đồn đoán trong xã hội, cũng khiến Bùi Sĩ Ngọc trở thành tin tức nóng hổi trong một khoảng thời gian dài ở Khải Minh.
Cho đến một tháng sau đó, Phí Lê kế nhiệm chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn dược phẩm Vinh Thịnh, và đổi tên Vinh Thịnh thành Lê Quang, dáng vẻ trẻ trung, cao lớn và kiêu ngạo của anh ta mới lại một lần nữa in đầy trang nhất tạp chí và chiếm cứ các trang web lớn, che phủ hoàn toàn khuôn mặt méo mó của Bùi Sĩ Ngọc.