“Chậc chậc chậc...” Giang Khiết tán thưởng liền ba tiếng: “Cậu nói xem, thế này ai mà chịu nổi, ngay cả đám đòi nợ dữ tợn kia cũng bị dỗ cho ngoan như mèo.”
Vân Kha nuốt nước bọt, bất chợt cảm thấy... hơi khát.
Giang Khiết trêu: “Vân tổng cũng động lòng rồi phải không?”
“Cậu thử phân tích một tiếng đồng hồ không uống nước xem?”
Giang Khiết lắc đầu, đẩy qua cho cô chai nước suối chưa khui. Vân Kha không khách sáo, vặn nắp tu một hơi cạn hơn nửa.
Vậy mà vẫn thấy khát.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, ánh mắt giao nhau, không cần lời nói, cũng đủ hiểu ý đối phương.
Trời âm u mưa dầm, chưa đến chiều tối mà bầu trời đã tối sầm như đêm.
Giang Khiết lái xe, Vân Kha ngồi ghế phụ, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa kính, mưa giăng mờ một lớp mỏng như sương.
Giang Khiết bỗng nhớ ra chuyện gì đó, lên tiếng: “Cô ấy đó đứng trong mưa chắc váy ướt sũng cả rồi nhỉ.”
Vân Kha không đáp, chỉ hơi điều chỉnh tư thế trên ghế, vẫn nhìn ra ngoài.
Giang Khiết cố tình đề nghị: “Hay mình ghé khách sạn cao cấp gần bệnh viện, cái khách sạn đứng tên cậu ấy. Tiện đường, đi ngang qua cổng bệnh viện luôn.”
Vân Kha không nói gì, xem như ngầm đồng ý.
“Ồ~” Giang Khiết hơi nhướng mày, cố làm ra vẻ kinh ngạc: “Có người che ô cho cô ấy rồi. Vân tổng giờ không cần xót người ta ướt mưa nữa ha.”
Lúc này Vân Kha cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nhàn nhạt: “Có gì mà phải xót?”
Giang Khiết bật cười: “Không không, cô gái khiến Vân tổng xót xa giờ đang đợi sẵn trong khách sạn kia rồi còn gì.”
Trong màn mưa âm trầm, chiếc siêu xe màu đen lao vun vυ't trên đường. Vân Kha không quay đầu lại, không nhìn thấy rõ gương mặt Nguyên Nam Khê, ánh mắt vẫn hướng về phía trước.
Khi đến trước khách sạn, có người bung một chiếc ô đen lớn bước ra đón. Vân Kha thuận tay ôm eo người đó, ánh mắt lại dừng lại nơi tay cô gái đang cầm ô, là một mỹ nhân nhỏ nhắn với gương mặt thanh tú, cổ tay mảnh mai nhưng lại đeo một sợi dây chuyền vàng sáng chói.
Vân Kha nhận lấy ô, cánh tay ôm eo cũng nới lỏng đôi chút. Cô đưa người kia đi đến dưới mái hiên khách sạn, đưa ô cho nhân viên phục vụ, rồi vòng tay ôm lấy cô gái, tiếp tục bước vào trong.
Khi ngang qua quầy lễ tân, có người lên tiếng gọi: “Vân tổng.”
Vân Kha khựng lại, không nhận ra người vừa gọi là nhân viên đã làm thủ tục cho Nguyên Nam Khê tối qua.
Người đó vừa mới vào ca, có chút bất ngờ lẫn mừng rỡ, vội vòng qua quầy, từ trong túi áo móc ra một tấm danh thϊếp nhỏ như bảo vật, đưa tới trước mặt cô.
Vân Kha không nhận.
Người trong lòng nũng nịu lên tiếng, giọng ngọt đến phát ngấy: “Vân tổng~?”
Hiển nhiên không hài lòng khi bị chen ngang lúc còn chưa lên phòng.
Tâm trạng Vân Kha trong chớp mắt tụt dốc không phanh, cánh tay ôm lấy vòng eo kia lại nới thêm lần nữa. Cô giơ tay phải, hai ngón tay kẹp lấy tấm danh thϊếp kia.
Nhân viên lễ tân thấy cô nhận thì liền hào hứng nói: “Là danh thϊếp Nguyên tiểu thư để lại.”
Vân Kha khựng lại.
Ngón tay thon dài lật lật tấm thϊếp, kiểu dáng đơn giản, không quá trang trọng, phía trên còn có ảnh của Nguyên Nam Khê, trông không khác mấy so với tấm hình tốt nghiệp mà cô từng thấy.
Có lẽ được chụp khi đang theo đuổi ước mơ ở Ý, nên đôi mắt ấy sáng hơn, trong trẻo hơn, đẹp đến lạ lùng.
Vân Kha buông hẳn tay khỏi vòng eo người phụ nữ kia, tay vẫn cầm tấm danh thϊếp, quay đầu bước ra khỏi khách sạn.
Giang Khiết đang ôm người trong lòng thì chết sững, không kìm được bật ra một câu chửi thô: “Vân Kha! Cậu đi đâu đấy?!”
Vân Kha không trả lời Giang Khiết, sải bước rời khỏi khách sạn của mình, thẳng người chui vào chiếc xe coupe màu đen khi nãy Giang Khiết lái.
Tỉnh ra thì đã dừng xe gần cổng bệnh viện từ lúc nào.
Cô ngẩn ra vài giây, đưa tay đập nhẹ lên vô lăng, rồi lại thu tay về, tựa người ra sau ghế, qua kính trước xe lặng lẽ nhìn về phía Nguyên Nam Khê, những người vây quanh cô đang dần tản đi.
Nguyên Nam Khê bận rộn từ sáng đến tận chiều tối, vừa mệt vừa đói, lại dầm mưa mấy tiếng liền, đứng đến mức vai mỏi chân đau.
Cô kẹp ô qua một bên vai, tay kia nhét lại thẻ ngân hàng vào túi xách nhỏ, rồi hai tay thay phiên xoa bóp vai. Nhớ đến số dư tài khoản, cô vẫn cảm thấy không an tâm, liền lấy điện thoại ra kiểm tra, vẫn còn gần hai trăm triệu. Hôm nay trả được vài món lặt vặt, nhưng những khoản nặng đô hơn đều là nợ của mấy công ty và ngân hàng. Dù vậy, tạm thời cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô đứng yên một lát, dự định lát nữa vào thăm Miểu Miểu một chút, rồi liên hệ bạn học cũ xem có cách nào chuyển Miểu Miểu vào phòng bệnh VIP không, sau đó đi kiếm chút gì ăn, rồi lại tiếp tục lo vụ nợ nần.
Cô nhớ ra một người bạn đại học đang làm việc ở bệnh viện thành phố, vội gửi tin hỏi thăm.