Ngay khoảnh khắc Trình Diễm khoác tay Hạ Châu bước vào cửa, nhìn nụ cười đắc thắng trên gương mặt cô ta, Trình Ngọc lập tức nhận ra, chị gái cũng trọng sinh rồi.
"Mẹ, để con giới thiệu, đây là bạn trai con, Hạ Châu."
Hạ Châu là một thanh niên trí thức đến từ thành phố, xuống nông thôn chưa đầy ba năm, nhờ biểu hiện xuất sắc, anh ta đã thăng lên làm đội trưởng đội thanh niên trí thức.
Năm 1983, khi kỳ thi đại học được khôi phục, Hạ Châu là một trong những người đầu tiên được gọi về thành phố.
Kiếp trước, Trình Ngọc kết hôn với Hạ Châu, theo anh ta về thành phố, trở thành phu nhân quan chức khiến bao người ngưỡng mộ.
Trong mắt người ngoài, cô có cuộc sống hạnh phúc, con trai con gái đều có, nhưng thực tế, Hạ Châu chưa từng chạm vào cô, anh ta đã có một mối tình thanh mai trúc mã từ trước khi xuống nông thôn.
Sau khi quay về thành phố, Hạ Châu lén lút nối lại tình xưa với cô ta và sinh một đôi trai gái.
Trình Ngọc cam chịu, dù phải nuôi con người khác cũng nhất quyết bám lấy Hạ Châu, không chịu ly hôn.
Mãi đến khi Trình Diễm đến thành phố tìm cô, vào một đêm tối trời, với ánh mắt hung ác, cô ta lao vào phòng ngủ và đâm con dao vào ngực cô.
Cô ta gằn giọng: "Trình Ngọc! Dựa vào đâu mà mày có cuộc sống tốt hơn tao? Dựa vào đâu chứ?"
Nhìn cơ thể đẫm máu của mình, Trình Ngọc đau đớn nhắm mắt lại.
Vì chết oan, linh hồn của cô không tan biến.
Trình Diễm vì cố ý gϊếŧ người, bị công an bắt được kết án tử hình. Còn Hạ Châu công khai đưa bạch nguyệt quang về nhà, cùng cô ta tổ chức hôn lễ, từ nay về sau một nhà bốn người hòa thuận vui vẻ sống bên nhau.
Mà Trình Ngọc bởi vì oán niệm quá lớn đã đưa cô trọng sinh trở về.
Cho nên hiện tại Trình Diễm xem Hạ Châu như bảo bối, nghĩ rằng kết hôn với Hạ Châu là có thể hưởng thụ cuộc sống mơ ước sao?
Trình Ngọc chỉ có thể chúc cô ta "hạnh phúc".
Đối với kẻ đã gϊếŧ mình ở kiếp trước, cô không có chút thương xót!
“Hạ Châu là bạn trai của con? Vậy còn Hình Yến Hành thì sao?” Quách Phượng Yến không thể tin nổi, kéo Trình Diễm ra một góc, hạ giọng hỏi.
Trình Diễm đã quyết tâm lấy Hạ Châu, tất nhiên sẽ không thực hiện hôn ước với nhà họ Hình nữa.
“Mẹ, Hạ Châu là sinh viên, sớm muộn gì cũng về thành phố, điều kiện tốt hơn Hình Yến Hành gấp bao nhiêu lần, chẳng lẽ mẹ lại ngăn cản con tìm kiếm một cuộc sống tốt hơn sao?”
Khi Trình Diễm trọng sinh trở về, Trình Ngọc và Hạ Châu vẫn chưa chính thức yêu nhau, mối quan hệ giữa hai người chỉ hơn mức bạn bè một chút.
Vì vậy, Trình Diễm đã nhanh tay đoạt lấy cơ hội, nhân lúc mang cơm đến trạm máy móc nông nghiệp, cô ta tìm cách tiếp xúc với Hạ Châu, chủ động thổ lộ với anh ta.
Không ngờ rằng Hạ Châu cũng có cảm tình với cô ta, điều đó chứng tỏ cô ta không hề thua kém em gái mình, chẳng qua kiếp trước Trình Ngọc nhanh tay hơn mà thôi!
“Nhưng nhà họ Hình đã đưa lễ hỏi, chúng ta không thể thất hứa được.” Quách Phượng Yến đầy rối rắm.
“Con không quan tâm, dù sao con cũng đã ở bên Hạ Châu rồi, con sẽ không lấy Hình Yến Hành đâu.”
Trình Diễm biết Quách Phượng Yến sẽ không ép cô ta, nên dứt khoát bất chấp tất cả để mặc người trong nhà giải quyết rắc rối, còn mình thì theo Hạ Châu đến đơn vị làm việc.
Quách Phượng Yến không thể quản được con gái lớn, mặt ủ mày ê đi đến trước mặt Trình Ngọc.
“Tiểu Ngọc, chị con một hai phải cùng Hạ Châu ở bên nhau, con có thể thay nó thực hiện hôn ước với nhà họ Hình được không?”
Trình Ngọc đang lau bàn thì khựng lại, cô nhìn mẹ và mỉm cười.
Kiếp trước, Trình Diễm lấy Hình Yến Hành, người đàn ông đẹp trai nhất thôn nhưng lại có gia cảnh nghèo nhất, thế nhưng chưa đầy một tháng sau khi cưới, Hình Yến Hành liền chết trong một vụ sập mỏ.
Trình Diễm chạy về nhà mẹ đẻ, cầu xin ba cưu mang, nhưng ba chỉ nói một câu “con gái gả đi rồi như bát nước hất đi” rồi đuổi cô ta về nhà họ Hình.
Trình Diễm chịu đựng suốt hai mươi năm, cuối cùng lại bị phát hiện yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với một người đàn ông trong thôn, quá xấu hổ, cô ta tìm đến Trình Ngọc cầu cứu, kết quả hại Trình Ngọc chết không nhắm mắt.
“Nhà Họ Hình định hôn ước là chị, làm sao con biết Hình Yến Hành có chấp nhận con không?”
Trình Ngọc là con thứ, ở trong nhà cũng không được coi trọng.
Trước năm tám tuổi, cô sống với bà ngoại, mãi đến khi gia đình nộp phạt vì sinh thêm con, cô mới được ba mẹ đón về.
“Hình Yến Hành chưa từng gặp chị con, hai người các con ai gả qua cũng đều giống nhau! Nhà bọn họ tuy nghèo, nhưng đối xử với con dâu không tệ, mẹ sẽ không hại con!”
Trình Ngọc chỉ mỉm cười không nói gì, sợ cô đổi ý, Quách Phượng Yến vội vàng gọi người đến nhà ngay trong buổi chiều.
Lần đầu gặp mặt.
Hình Yến Hành ăn mặc chỉnh tề, là người đàn ông đẹp trai nhất thôn, ngũ quan sắc nét không chê vào đâu được.
Bằng không, kiếp trước Trình Diễm cũng không chấp nhận cuộc sống kham khổ để gả cho anh.
Hình Yến Hành trời sinh một đôi mắt phượng, có thể nhìn ra được anh cũng không tình nguyện.
Hình Yến Hành mím chặt môi, sống mũi cao thẳng hơi nâng lên, lộ rõ sự bất mãn với cuộc hôn nhân sắp đặt này.
Trình Ngọc ngồi trên giường đất, nhìn lướt qua một vòng rồi thu ánh mắt lại.
“Mọi người ra ngoài trước đi, để hai đứa trẻ có không gian riêng trò chuyện.” Bà mối lên tiếng, rồi kéo cả nhà ra ngoài, nhường không gian cho hai người.
Trình Ngọc mở lời trước: “Nếu anh không hài lòng với hôn sự này, có thể nói thẳng với người trong nhà, tôi đồng ý gặp anh chỉ để thực hiện lời hứa của hai nhà, chứ không nhất thiết phải là anh.”
Hình Yến Hành trời sinh ưu tú, tuy gia cảnh nghèo khó nhưng cũng lớn lên trong những lời tán thưởng.
Trước khi đến đây, anh đã tưởng tượng nhiều tình huống, nhưng không ngờ lại nghe được những lời này.
“Em có ý gì? Hôn sự này là do người lớn quyết định, tại sao người xấu lại là tôi? Nếu em không hài lòng cuộc hôn nhân này, tự đi nói với họ đi!”
Hình Yến Hành cao ngạo liếc Trình Ngọc một cái.
Trình Ngọc nhịn không được bật cười, kiếp trước cô không tiếp xúc nhiều với Hình Yến Hành, chỉ biết rằng anh là kẻ đoản mệnh, không ngờ, anh không chỉ biết ăn nói mà còn có tính kiêu ngạo.
Chẳng trách kiếp trước vừa kết hôn xong liền đi vào mỏ than, chắc cũng vì bất mãn với cuộc hôn nhân này mà tìm đường trốn tránh, cuối cùng tạo thành bi kịch.
“Hình Yến Hành, anh có phải là đàn ông không? Anh không cần mặt mũi à? Tôi có thể đứng ra hủy hôn, nhưng xong việc người ta sẽ nói anh như thế nào? Nhà họ Hình quá nghèo, con gái nhà họ Trình không muốn gả!”
Trình Ngọc nói đến đây, sắc mặt Hình Yến Hành đã có chút khó coi.
Nhưng cô vẫn chưa dừng lại: “Tôi mang danh kẻ trọng giàu khinh nghèo cũng không sao cả, nhưng còn anh, anh không để ý đến mặt mũi nhà họ Hình sao? Tôi biết trong thôn có không ít cô gái thích anh, anh không lo mình không lấy được vợ, nhưng nếu thực sự tự tin, thì đừng vừa muốn cái này vừa muốn cái kia, chúng ta cứ dứt khoát hủy hôn, đừng làm mất thời gian của nhau!”
Trình Ngọc không chịu yếu thế, nói thẳng một tràng khiến Hình Yến Hành nghẹn họng.
Nghĩ lại kiếp trước, chẳng phải vì Hình Yến Hành rõ ràng trong lòng không thích nhưng vẫn lựa chọn kết hôn, nên mới khiến Trình Diễm khổ cả đời sao?
Tên đoản mệnh này, đúng là đáng đời!
Vừa muốn cái này, vừa muốn cái kia, chết cũng chẳng oan!
Hình Yến Hành bị cô nói mấy câu chọc tức, gương mặt điển trai cau lại, lông mày nhíu chặt.
“Này, tôi đã làm gì mà khiến em ghét đến thế? Mở miệng là chê bai tôi không đáng một đồng!”
Trình Ngọc ở trong lòng nói thầm.
Vì anh đoản mệnh, vì anh nghèo!