Bước Vào Thế Giới Của Po Dùng Mình Kết Thúc Kịch Bản

Chương 4

Bà ta loạng choạng lùi lại mấy bước, bàn tay run rẩy chỉ thẳng vào Ngu Chi Chi, miệng há ra như muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn ứ, chẳng thốt nên lời. Đám đàn ông phía sau vội vàng xúm lại đỡ lấy bà ta.

Ngu Chi Chi không hiểu lấy đâu ra dũng khí, lập tức chộp thêm một chai rượu khác trên bàn, đập vỡ đáy rồi siết chặt mảnh chai sắc nhọn trong tay, lao thẳng về phía cửa.

Mấy gã đàn ông vừa thấy chai rượu vỡ trên tay cô, cộng thêm khí thế liều mạng như thiêu thân, ai nấy đều tái mặt lùi hẳn về sau, không một ai dám cản đường.

Rượu đã uống không ít, đầu óc cô hơi choáng váng nhưng chưa đến mức mất kiểm soát hoàn toàn.

Vừa lao ra đến hành lang, còn chưa kịp hoàn hồn thì cô đâm sầm vào một người.

Thân thể người kia cứng như đá, ngực rắn chắc như tường thành, khiến cô bật ngược lại suýt ngã.

Ngu Chi Chi đang định ngẩng đầu xem là ai thì chân bất ngờ trượt, cả người mất thăng bằng rồi ngất lịm tại chỗ.

“Hả?”

Cô lơ mơ cảm thấy ánh sao bay loạn trước mắt, cằm như bị ai đó giữ chặt, không tài nào cử động nổi.

Cố gắng đảo mắt vài vòng để nhìn rõ xung quanh, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì bên tai đã vang lên một giọng cười khẩy đầy mỉa mai: “Ồ, mày là con trai của Lâm Âm Tuyết à? Nhìn kỹ cũng có vài nét giống bà ta đấy. Mày đúng là con trai thật không? Sao nhìn yếu đuối như đàn bà thế?”

Thiếu niên cao lớn trước mặt cúi sát lại gần, bàn tay còn lại vỗ vỗ nhẹ vào mặt cô như đang trêu ngươi: “Này, nhóc lùn, nhớ kỹ cái bản mặt đẹp trai của ông mày đi nhé, sau này còn gặp dài dài!”

Miệng bị bóp chặt hai bên, Ngu Chi Chi không nói được một lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn. Thiếu niên mặc đồng phục xộc xệch, dáng người cao gầy, cằm hất lên kiêu ngạo, nụ cười nửa giễu cợt nửa ngông cuồng, toàn thân tỏa ra khí chất ngạo mạn, ngang tàng.

Nếu bỏ qua cái miệng lắm lời đáng ăn đấm kia thì đúng là một thiếu niên vừa trẻ trung vừa tràn đầy sức sống.

Ngu Chi Chi vẫn còn lơ mơ. Cô nhớ mình vừa chạy ra hành lang, đυ.ng trúng ai đó... Rồi sau đó thì trống rỗng. Sao lại thành ra thế này?

Thiếu niên thấy cô như người mất hồn thì càng khó chịu, bĩu môi một cái, giọng lấc cấc cảnh cáo: “Này, nhóc lùn, tao nói cho mày biết, sau này ngoan ngoãn một chút. Dù mày ở đâu, chỉ cần để tao bắt gặp...”

“Á!!”

Một tiếng hét đau đớn vang lên. Thiếu niên lập tức buông tay, vội vàng xoa xoa lòng bàn tay như vừa bị bỏng, miệng thổi phù phù.

Ngu Chi Chi nhìn vẻ mặt đau đớn của hắn, khóe môi cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo, đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Tưởng cô dễ bắt nạt à? Không cắn bay cả miếng thịt là còn nể mặt lắm rồi đấy!

Thiếu niên cúi đầu nhìn mu bàn tay mình ngay chỗ gò ngón cái in rõ một dấu răng, máu còn đang rỉ ra.

Sắc mặt hắn lập tức tối sầm như than: “Mày bị chó nhập à?! Dám cắn tao?!”