Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc, Tôi Bị Vai Ác Bệnh Kiều Quấn Lấy

Chương 9: “Tôi không xứng.”

Màn hình điện thoại hiện lên giao diện trò chơi Vương Giả Vinh Diệu. Vừa mới online, đám bạn bè lầy lội của Lâm Yên đã nhao nhao gửi lời mời chơi game tới tấp.

“Tự mà đánh hạng đi. Đêm nay nếu anh không leo được lên phân hạng, thì tôi sẽ...” – Lâm Yên cố tình kéo dài giọng điệu ở cuối câu, tạo cảm giác rờn rợn như đang đe dọa ngầm.

Giang Vọng nhướng mày cười nửa miệng, đôi mắt đen ánh lên vẻ giễu cợt:

“Sao nào? Nếu tối nay tôi không lên được hạng, cô định ‘lên’ tôi à?”

Lâm Yên nghẹn lời, mặt hơi đỏ lên:

“Anh nói mấy lời đó trước hết cũng nên tự hỏi mình có đủ ‘xứng’ hay không.”

Giang Vọng nhếch môi cười khẽ, cúi mắt, ánh nhìn tập trung vào màn hình điện thoại trong tay rồi vào trận đấu hạng:

“Tôi không xứng.”

Lâm Yên ngồi trở lại ghế, cầm lấy iPad.

Con bot 001 hiện lên, nhắc nhở:

“Ký chủ à, thế này vẫn chưa đủ ác độc đâu!”

Lâm Yên liếc nhìn Giang Vọng.

Mi mắt anh khẽ cụp, rõ ràng dài cong, những ngón tay gầy lạnh lẽo nhưng linh hoạt lướt trên màn hình. Nhìn thế nào cũng thấy chưa đủ nhẫn tâm.

Đôi mắt Lâm Yên khẽ lóe sáng, trong đầu nhanh chóng lóe lên một ý tưởng.

Cô đứng dậy, tiến đến gần bên cạnh Giang Vọng.

Một chân nhỏ trắng nõn nâng lên, đạp thẳng xuống ngực anh, chỗ cơ bắp rõ ràng, dẫm xuống với lực vừa đủ, lại có phần cố ý.

Cảm giác nhẹ nhàng như tơ, mơn man như điện giật truyền thẳng vào tim thật tê dại.

Giang Vọng nhướng mắt nhìn cô, đáy mắt thoáng hiện một tia ý cười mơ hồ khó nhận ra. Anh khẽ nghiêng người, nửa thân người gần như đổ hẳn lên tấm thảm lông mượt.

Cô gái trẻ tuổi với đôi chân đẹp, làn da trắng như sữa, móng chân hồng tự nhiên.

Mũi chân cô nhẹ nhàng lướt xuống.

Giang Vọng nhíu mày, đôi mắt sâu tối gắt gao nhìn Lâm Yên, ánh mắt đầy bài xích và khó chịu.

Cô cúi đầu, khoé môi đỏ mọng nhếch lên, đôi mắt lấp lánh ánh sáng như đang chế giễu, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của anh mà đầy vẻ trêu tức.

Khoanh tay trước ngực, cô như vô tình mà buông một câu:

“Anh trai à, trừng tôi làm gì thế?” Giọng điệu ngây thơ đến đáng ghét.

Tình huống lúc này chẳng khác nào một thiên kim tiểu thư phóng đãng lấy sự đau khổ của người khác làm thú vui.

Ăn hϊếp một thiếu niên nghiêm túc!

Đúng chuẩn vị rồi!

Bot 001 hưng phấn hú lên:

“Chính xác! Tiếp tục! Cứ giữ phong độ đó!”

Ánh mắt Lâm Yên đắc ý, giọng nói lộ ra sự đe doạ:

“Anh còn trừng tôi nữa, tôi sẽ móc mắt anh ra cho chó gặm.”

Giang Vọng thu lại ánh mắt hung hăng.

Lâm Yên khẽ cười giễu:

“Bây giờ mới biết ngoan à? Cẩu thì phải biết nghe lời chủ nhân chứ.”

Với Lâm Yên, đây là một kiểu sỉ nhục.

Nhưng với Giang Vọng, lại là phần thưởng.

Anh cúi đầu thật nhẹ, như một làn nước tĩnh lặng không ai để ý.

Lâm Yên phụ trách đạp lên ngực anh, còn Giang Vọng thì phụ trách… lên hạng.

Lâm Yên bắt đầu cảm thấy nhàm chán, uể oải vò đầu, gương mặt như sắp héo rũ quay sang nhìn Giang Vọng:

“Anh lên Vương Giả chưa? Tiểu phế vật, tôi chưa từng thấy ai phế như anh đâu ——”

“Victory”

Tiếng thắng trận vang lên khe khẽ từ điện thoại.

Giang Vọng xoay màn hình điện thoại lại. Chiếc iPhone dưới ngón tay thon dài của anh trông nhỏ hẳn, hắn đáp:

“Lên rồi.”

Giọng nói không rõ từ lúc nào đã trở nên trầm khàn và mơ hồ.

Lâm Yên đang mắng thì bất chợt nghẹn ở cổ họng, đầu lưỡi đẩy đẩy sau hàm răng, lượn một vòng rồi quay trở lại:

“Vậy hả? Cũng chỉ là đồ vô dụng như nhau thôi.”

Giang Vọng: “……”

Lâm Yên liếc nhìn đồng hồ, gương mặt hiện rõ vẻ sống không còn gì để luyến tiếc.

Mới có một tiếng trôi qua, còn tận một tiếng nữa…

Còn một tiếng nữa… phải làm cách nào để nhục mạ tiếp đây…

“Đêm nay gặp được tôi đây tốt bụng vậy là phúc đức tổ tiên ba đời nhà anh để lại đó. Về nhớ ra mộ tổ mà cúi lạy đi. Nếu không phải hai ngày trước tôi đánh anh đến mức quá tay, làm tay tôi chấn thương, thì đêm nay anh xác định là không còn đường sống rồi.”

“Bắt đầu hít đất đi, tôi muốn xử phạt bằng thể lực.”

Giang Vọng đáp lại bằng giọng đều đều: “Ừ.”

Anh xoay người, chống tay xuống sàn và bắt đầu hít đất theo nhịp.