Giang Vọng lập tức đưa tay giữ chặt lấy chân cô, lòng bàn tay nóng rực như lửa đốt. Giọng anh trầm thấp ẩn chứa nguy hiểm: “Còn động đậy nữa thì có tin tôi bẻ gãy chân cô không?”
Lâm Yên nhướng mày bật cười: “Chó sủa.”
“Bôi thuốc đi, nhẹ tay một chút.”
Giang Vọng nghiến răng nghiến lợi mở hộp thuốc ra, không tình nguyện lấy lọ thuốc cùng tăm bông ra, trong lòng đầy bực tức mà bôi thuốc cho Lâm Yên.
Đầu gối cô bị đỏ bừng một mảng lớn, là do lúc nãy bất ngờ quỳ xuống quá mạnh mà bị thương.
Nhà Lâm Yên rất có tiền, cô chẳng có gì làm liền tiêu tiền lên chính mình, dưỡng bản thân đến mức kiều quý, da thịt trắng như tuyết, mềm mịn đến nỗi chỉ cần véo nhẹ là có thể hằn dấu đỏ.
Lâm Yên lười biếng tựa vào ghế, sống lưng dựa lên lớp đệm mềm mại. Cảm giác lành lạnh từ thuốc mỡ truyền đến trên đầu gối khiến cô thoải mái nửa nhắm mắt.
Bàn tay Giang Vọng nổi rõ gân xanh, cầm lấy tăm bông rồi đột nhiên ấn mạnh xuống.
Cơn đau lập tức lan ra.
Lâm Yên giơ chân lên, không chút do dự đạp thẳng: “To gan.”
Giang Vọng bị đạp đến lảo đảo, chống hai tay xuống tấm thảm lông mềm.
Vì cú đá bất ngờ khiến mép váy của Lâm Yên khẽ vén lên. Từ góc độ của Giang Vọng có thể vừa vặn thấy được qυầи ɭóŧ ẩn hiện bên trong.
Ánh mắt Giang Vọng tối sầm lại, cảm giác dòng máu trong người bỗng dưng sôi trào một cách bất thường.
001 lập tức sáng mắt đầy sùng bái: “Wow, ký chủ. Ngầu quá, không lệch vai chút nào luôn.”
Lâm Yên hờ hững vuốt nhẹ mái tóc dài đen nhánh: “Biểu diễn đúng bản sắc thôi.”
Ba tiếng sau bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa có quy củ: “Đại tiểu thư.”
Lâm Yên khẽ liếc Giang Vọng một cái, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ biếng nhác, tay khẽ vẫy: “Hết giờ rồi, cút đi.”
Giang Vọng đứng dậy nhặt chiếc áo thun trắng bên cạnh, tùy tiện mặc vào rồi đi thẳng về phía cửa. Khi tay vừa chạm vào chốt cửa, giọng nói mềm mại nhưng lười nhác phía sau chợt vang lên:
“Từ từ.”
Giang Vọng khựng lại quay đầu nhìn.
Lâm Yên lười nhác đứng dậy khỏi ghế, chân trần bước trên tấm thảm lông sang trọng. Cô ngẩng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo: “Hôm nay không cần chui lỗ chó ra ngoài nữa, bổn tiểu thư đang vui nên cho phép anh làm người một ngày.”
Lâm Yên để ý đến Giang Vọng, nhưng anh sống chết không chịu theo cô, khiến cô vừa giận vừa hận. Bà nội Giang Vọng bị bệnh nặng, cần tiền phẫu thuật gấp. Lâm Yên nhân cơ hội ép giá, ký kết giao dịch với anh, nhục nhã anh đến cùng cực. Trước đây mỗi lần rời đi là Giang Vọng đều phải bò ra từ lỗ chó.
Giang Vọng: “…”