“Người đâu! Mau tới đây!”
“Có kẻ to gan làm nhục ta!”
“Ôi, đau quá…”
Ngụy An Ninh khẽ rêи ɾỉ, cảm giác nhức nhối từ sau gáy khiến nàng mơ màng tỉnh dậy.
Trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, một luồng hơi nóng phả lêи đỉиɦ đầu nàng. Trên người nàng như có một sức nặng đè ép, khiến cơ thể trở nên nặng trĩu.
Cơn đau đầu khiến nàng choáng váng, ý thức mơ hồ. Cảm giác oi bức, hơi thở gấp gáp cùng mùi hương xa lạ bao trùm lấy nàng.
Ngụy An Ninh vô thức lắc đầu, thì thào trong cơn mê: “Khó chịu quá.”
Rầm!
Tiếng cửa bị đá văng mạnh mẽ vang lên, kéo theo những bước chân dồn dập và tiếng huyên náo hỗn loạn.
Ngay sau đó, một giọng nữ the thé vang lên: “A, a, a! Mau tới mà xem! Đây là ai thế này?”
Ngụy An Ninh lập tức bừng tỉnh.
Nàng giật mình ngồi dậy, theo phản xạ vung tay đẩy mạnh người đang đè trên mình. Thân ảnh kia theo quán tính lật sang bên, để lộ một thiếu niên trẻ tuổi.
Cảnh tượng trước mắt khiến nàng chết sững. Xung quanh nàng, một đám người ăn vận hoa lệ đang vây quanh, ánh mắt mang theo vẻ thích thú khi chứng kiến một trò cười.
Cơn hoảng hốt dâng trào trong lòng Ngụy An Ninh.
[Chuyện gì đang xảy ra?]
[Chẳng lẽ mình đang mơ?]
Nàng vội vàng nhéo mạnh vào đùi mình.
[Cảm giác đau nhói! Là thật! Hoàn toàn không phải mơ!]
Lúc này, một thiếu nữ mặc cung trang màu hồng nhạt đột nhiên bật cười, giọng điệu trào phúng: “Ai nha, hóa ra là tiểu thư phủ Thừa tướng Ngụy An Ninh đây mà! Tìm không thấy nam nhân ưng ý, thế mà lại đói khát đến mức thế này? Ngay cả loại thấp kém như thế cũng không chê ư?”
Nữ tử kia có khuôn mặt tròn trịa, dung mạo đoan trang nhưng ánh mắt sắc bén đầy ngạo mạn.
Nàng ta chính là Vân Hoa công chúa.
Tim Ngụy An Ninh chợt thắt lại.
Không cần ai nhắc nhở, trong đầu nàng lập tức hiện lên danh tính của tất cả những người đang có mặt.
Nàng biết bọn họ.
Không đáp lời, Ngụy An Ninh chỉ lặng lẽ quan sát khung cảnh trước mắt.
Đây là một cung điện nguy nga lộng lẫy, mang đậm phong cách cổ đại. Trên trần nhà, những hoa văn chạm trổ tinh xảo hiện lên dưới ánh sáng rực rỡ của đèn cung đình. Xa xa, ánh đèn lung linh phản chiếu lên bức tường dát vàng, mọi thứ đều toát lên vẻ xa hoa bậc nhất.
“Ngươi bị điếc sao?”
Vân Hoa công chúa tức giận khi thấy mình bị phớt lờ, giọng điệu càng thêm gay gắt.
Bên cạnh nàng ta, một nữ nhân khác khẽ cất tiếng: “Hoa Nhi!”
Đó là một cung trang mỹ nhân có khí chất cao quý. Khuôn mặt nàng ta được bảo dưỡng tỉ mỉ, không thể nhìn ra bất kỳ biểu cảm nào, nhưng đôi mắt sâu thẳm lại ẩn chứa sự uy nghiêm đáng sợ.
Nàng ta mặc một bộ váy đỏ thêu chỉ vàng hình tường vân sống động, từng đường kim mũi chỉ đều tinh xảo vô cùng. Ở trong hoàng cung, chỉ có một người mới có thể vận y phục cao quý đến mức này.
[Hoàng hậu!]
Nàng ta không lên tiếng trách mắng, nhưng chỉ với ánh mắt ấy thôi cũng đủ khiến lòng người kinh sợ.
Bỗng một giọng nói yếu ớt xen lẫn chút châm chọc vang lên: “Tam muội, muội lại có sở thích thế này sao? À không, ý ta là… thì ra muội có gu thưởng thức như vậy à?”
Người vừa lên tiếng có khuôn mặt trái xoan thanh tú, môi nhỏ nhắn tự nhiên nhưng lại mang theo nụ cười đầy ẩn ý.
Trong ánh mắt nàng ta lóe lên tia vui sướиɠ khi thấy kẻ khác gặp nạn, nhưng cũng không giấu được chút e dè.
Ngụy An Ninh lập tức nhận ra nàng ta. Không ai khác, đó chính là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nàng Ngụy An Tâm.