Một chiếc xe sang trọng không nên xuất hiện ở nơi này từ từ lăn bánh tới, tiếng bấm còi vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.
Đặc biệt gây chú ý hơn chính là biển số xe đắt giá kia, ngay lập tức mọi chiếc xe điện và xe ba gác đều tự giác tránh xa, sợ rằng chỉ cần va chạm nhẹ cũng phải bồi thường đến mất cả gia sản.
Chiếc xe dừng ngay bên cạnh Vưu Tình. Người tài xế mặc vest chỉnh tề bước xuống, mở cửa xe phía sau, bàn tay che lên khung cửa, cung kính nói: “Vưu tiểu thư, mời lên xe.”
Vưu Tình khẽ nói lời cảm ơn rồi cúi người bước lên xe.
Chiếc xe lướt qua những con phố tối tăm và đèn đường hiu hắt của khu dân cư cũ, hướng về khu trung tâm Bắc Thành lộng lẫy, tráng lệ, nơi những tòa cao ốc san sát nhau tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Suốt đoạn đường, Vưu Tình im lặng dựa lưng vào ghế, để mặc làn gió đêm len lỏi qua khe cửa sổ mở hé thổi vào. Cảm giác mệt mỏi của cả ngày dường như dồn lại lúc này, khiến cô từ từ khép hờ đôi mắt.
Chiếc xe dừng lại vững vàng trước cổng chính của khu Đường Cung. Người tài xế nhìn cô một lát qua kính chiếu hậu, suy nghĩ một chút rồi quyết định không đánh thức cô mà xuống xe gọi điện thoại.
Năm phút sau, cửa xe phía sau được mở ra.
Một làn gió mát ùa vào. Vưu Tình vẫn nhắm mắt, hàng mi dài cong vυ't phủ xuống, che đi đôi mắt sáng trong. Dưới đó là chiếc mũi thanh tú và đôi môi đầy đặn mềm mại.
Một bàn tay nhẹ nhàng nâng đầu cô đang nghiêng về một bên, tay kia vòng qua eo, dễ dàng bế cô lên khỏi ghế.
“Còn định giả vờ ngủ đến bao giờ?” Một giọng nam lười biếng phá vỡ sự tĩnh lặng.
Mí mắt Vưu Tình khẽ run lên rồi từ từ mở ra.
Trước mặt cô là một khuôn mặt điển trai với vẻ lạnh lùng kiêu ngạo. Mái tóc ngắn được cắt gọn gàng, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, ngũ quan sắc nét đầy nam tính, ánh mắt một mí trầm tĩnh mà sắc lạnh. Khóe môi mỏng nhếch lên một cách tùy tiện, cả người toát ra khí chất bất cần đời.
Cánh tay đang ôm lấy eo cô đột nhiên siết chặt hơn: “Làm gia sư, dạy thêm, rồi bây giờ lại đi làm người mẫu. Vì chút tiền ấy mà tự lăn lộn bản thân thành ra như vậy, em thấy có ý nghĩa sao?”
Vưu Tình ngập ngừng vài giây: “Lương Tây Triều, em không đến muộn.” Anh đã nhắn trên wechat rằng muốn gặp cô trước tám giờ, bây giờ mới bảy giờ năm mươi phút.
“Không đến muộn?” Lương Tây Triều cười nhạt: “Nếu như tôi nói bảy giờ thì em có đến được không?”