Nàng xấu hổ phẫn nộ vô cùng, hận không thể tìm bức tường nào đó đâm đầu chết.
"Không được cắn." Đồ đệ đang ra lệnh cho nàng, hung hăng bóp chặt cằm nàng, lực như kìm sắt.
"Toàn thân trên dưới của sư phụ đều là của ta, chỉ có ta mới có thể cắn."
Nàng càng thêm phẫn uất, hận không thể nhắm mắt tự chọc mù hai mắt.
Nhưng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, dù đã bị đồ đệ ngày đêm đè xuống, cảm giác đó vẫn khiến nàng toàn thân tê dại.
Nàng sắp nhục nhã đến phát khóc, tay vô thức nắm chặt, cổ họng phát ra tiếng rên khẽ.
Ánh mắt đồ đệ càng thêm u ám, cười khẽ: "Sư phụ thật là miệng cứng, rõ ràng thích lắm mà."
Lực nặng như ngàn cân, như có kiên nhẫn, từng lớp từng lớp bóc tách đóa hoa.
Hắn như đang đè thứ cao quý nhất xuống dưới thân, mang theo du͙© vọиɠ chinh phục và phá hoại khiến người ta phải khϊếp sợ, muốn đem khí tức của mình lấp đầy từng tấc trên người kia, muốn nhìn người kia khuất phục, khóc lóc dưới thân mình.
Đôi môi của người dưới thân như đóa hoa tươi thắm mọng nước, hắn cúi người muốn ngậm lấy, lại bị người kia che miệng cự tuyệt.
Một cơn giận không tên dâng lên trong lòng, hắn cười âm trầm: "Không cho hôn?"
Hắn có cả tá cách khiến nàng phải cầu xin.
Khương Thời Nguyệt đứt quãng mắng hắn, nhưng đã không thể thành câu. Nghe thấy đồ đệ nói gì mà "hôm nay nhất định khiến nàng hưởng thụ hơn hôm qua", cả người nàng như bốc hỏa.
Trong tẩm cung, ánh nến lay động yếu ớt, như bất cứ lúc nào cũng có thể gãy đổ, tắt ngấm.
Tất cả thị giả đều lui ra xa, đứng chờ ngoài điện. Bọn họ biết, Tôn chủ rất ghét bất cứ ai nhìn thấy người trong tẩm cung, đặc biệt là vào những lúc như thế này.
Cách tẩm điện rất xa, vẫn mơ hồ truyền đến những động tĩnh rất nhỏ, cũng đủ khiến bọn họ có chút đỏ mặt.
Tôn chủ nhà mình quả nhiên thiên phú dị bẩm, nữ tử kia e là lại bị một phen giày vò.
Nghe nói người đó, là... sư tôn của Tôn chủ?
Nghĩ đến thân phận chênh lệch của hai người, mọi người càng thêm kích động trong lòng. Đường đường danh môn chính phái lại bị sỉ nhục như vậy, còn là sư đồ từng có quan hệ thân thiết, nghĩ thế nào cũng thấy có loại cảm giác cấm kỵ.
Cũng không biết Tôn chủ sao lại ra tay với sư tôn của mình, thật là khiến người ta phải khϊếp sợ.
*
Thật là đáng sợ.
Mí mắt Khương Thời Nguyệt khẽ run rẩy, toàn thân toát mồ hôi lạnh vì sợ hãi.
Nàng xuyên sách rồi, còn xuyên thành sư tôn xui xẻo trong một cuốn sách.