Hơi lạnh trong phòng rất mạnh, cái lạnh buốt thấm qua lớp áo khoác dài tay, xâm chiếm toàn thân.
Trên bàn trang điểm là một thi thể nạn nhân tai nạn giao thông, chân tay không nguyên vẹn, mặt mũi nát bét.
Đây là lần đầu tiên Ôn Thời Giản tiếp xúc gần đến vậy với một thi thể có cái chết thảm thương đến thế.
“Em đừng sợ, mấy lời đồn đó đều là...” Người sư phụ lên tiếng an ủi cô.
Lời còn chưa dứt, trong căn phòng chỉ có hai người sống ấy, Ôn Thời Giản lại nghe thấy một giọng nói thứ ba.
“Có ai không...”
“Có ai ở đó không...”
“Cầu xin bạn, giúp tôi với...”
Nguồn phát ra âm thanh chính là cái xác chết từ lâu ngay trước mặt cô!
---
Mùi xà phòng giặt đồ hòa lẫn với mùi hôi thối của nhà vệ sinh xộc thẳng vào khoang mũi.
Ôn Thời Giản nhận ra hình như mình lại mơ rồi.
Vẫn là một giấc mơ chân thực y như lần trước.
Cô mở mắt, nhìn xung quanh đánh giá.
Khung cảnh lần này là nhà vệ sinh.
Không có đèn, chỉ có vài tia sáng yếu ớt len vào từ khe cửa không đóng chặt, chỉ đủ soi mờ mờ đường nét của không gian chật hẹp này.
Một dãy bồn cầu dựa vào tường, bể chứa nước lớn, vòi nước rỉ rả không ngừng, bệ giặt đồ dài...
Kiểu kiến trúc cổ lỗ sĩ này cuối cùng cũng mang lại cho Ôn Thời Giản chút cảm giác quen thuộc.
Mười năm trước, khi cô còn học cấp hai, nhà vệ sinh của trường cũng trông thế này.
Khác với sân thượng không một bóng người lúc trước, trong nhà vệ sinh này ngoài Ôn Thời Giản ra còn có ba người nữa, gần như hòa làm một với bóng tối, tựa như bóng ma.
Ôn Thời Giản quan sát ba người họ, đồng thời suy nghĩ xem tình hình trước mắt là thế nào.
Một lát sau, một người trong số đó lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước tiên.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Không phải mày định nhảy xuống à, sao không động đậy nữa?”
Nghe vậy, Ôn Thời Giản nhíu chặt mày.
Đây là đang sủa cái gì vậy?
Người đó vừa dứt lời, hai người còn lại cũng lên tiếng.
“Nó mà muốn nhảy thật ấy thì đã nhảy từ lúc tan học buổi tối trên sân thượng rồi, cần gì đợi đến bây giờ?”
“Cũng may lúc đó Lưu Lương với đám bạn lên sân thượng, không thì bọn mình còn chẳng biết chuyện này, có khi giờ này đã bị nó dọa cho hết hồn rồi!”
Ôn Thời Giản: “...?”
Sao toàn là tiếng chó sủa thế này?
Nhưng qua mấy câu nói này, cô đã nắm bắt được hai từ khóa.
Sân thượng, Lưu Lương.
Giấc mơ đầu tiên cô trải qua tối nay chính là ở trên sân thượng, vừa mở mắt ra đã thấy mình đang trong tư thế chuẩn bị nhảy lầu.